“Đủ rồi chứ?” Đổng Tử Hàn nói.
Tiểu Mỹ tất nhiên không dám nói là không đủ, bà ta gật đầu trả lời:
“Đủ rồi ạ.”
Bấy giờ ánh mắt anh mới quay trở lại trên người con gái đang ngồi dưới đất kia. Thanh âm vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào:
“Đứng dậy được không?”
Thư Di mất vài giây mới nhận ra là anh ta đang nói tới mình, cô lí nhí, giọng hơi run đáp:
“Được ạ.”
“Đứng dậy theo tôi.”
Cô nghe theo lời anh, chống tay đứng dậy nào ngờ hai chân run rẩy không vững chực ngã nhào, cứ ngỡ mình sẽ ôm đất nhưng lại rơi vào một vòm ngực ấm áp vững chãi.
Mùi hương như gỗ đàn hương bay vào trong mũi cô, Thư Di hoảng hồn lùi lại, đầu cúi gằm:
“Xin…xin lỗi, tôi không cố ý đâu ạ.”
Tầm mắt Đổng Tử Hàn rơi trên cái xoáy tóc tròn nhỏ của Thư Di, sau đó dừng lại trên hai đầu gối xước xát của cô, dứt khoát bế bổng cô lên.
“A!” Thư Di hoảng loạn không biết bấu víu vào đâu, hai tay bám lên áo sơ mi của anh.
“Choàng qua cổ tôi.” Ngữ khí trầm trầm nhưng rất uy quyền, Thư Di ngoan ngoãn làm theo không chút phản kháng, khóe môi anh bất giác dâng lên nụ cười hiếm thấy.
Cánh tay của người đàn ông này rất rắn chắc và khỏe khoắn, trên tay bế một người mà anh bước đi rất vững vàng, không hề loạng choạng, Thư Di từ đầu tới cuối không dám ngước lên nhìn anh, cũng không dám lên tiếng, mặc dù trong lòng cô đang cảm thấy rất lo lắng và sợ hãi, không biết anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bi-mat-voi-dong-tien-sinh/946969/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.