Bước chân của Giản Trì Hoài khựng lại . Mặc dù Giản Bảo Bảo còn nhỏ , nhưng bé đã biết rõ ai là người thân thiết nhất của bé . Bây giờ bé bị Phó Thời Thiêm ôm lấy , cảm giác không an toàn khiến cho bé càng lúc càng khóc kịch liệt hơn . Giản Trì Hoài quả thật vẫn không hề quay đầu lại , ngồi vào trong chỗ điều khiển .
Anh không biết , mình đã làm thế nào mà phát động cơ được , lại làm thế nào mà lái được về đến nhà .
Tiếng khóc của Giản Bảo Bảo hình như vẫn luôn lượn lờ quanh bên tai , xua cũng không đi . Bé đang sợ , bé đang sợ hãi , nhưng ngoại trừ gắng gượng giả vờ thản nhiên vô tâm , anh còn có thể làm gì được nữa đây ?
Chiếc xe rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt , Giản Bảo Bảo khóc đến khản cổ . Phó Thời Thiêm mạnh mẽ ôm lấy bé , " cục cưng ngoan , chúng ta về nhà . "
Giản Bảo Bảo lắc đầu , nhưng sức lực của bé căn bản không so được với Phó Thời Thiêm . Người đàn ông một tay xách theo cái túi mà Giản Trì Hoài đã đưa cho anh , tay còn lại ẵm Giản Bảo Bảo đi vào trong .
" oa oa oa ——" Mới đầu , chính là tiếng khóc đó , đến cuối cùng , chỉ còn khóc thút thít . Giản Bảo Bảo giơ tay lên , đập vào mặt của Phó Thời Thiêm .
Bước chân Phó Thời Thiêm nhẹ khựng lại . Sức lực này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bi-mat-tinh-yeu-tham-kin/2723000/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.