Chương trước
Chương sau
Editor: Phong Lữ

***

Chử Nguyệt Tinh hoảng hốt: “Hai người, làm gì vậy?”

Cố Thanh Hồi buông cánh tay của Chử Đồng ra. “Cơ thể cô ấy có chút không thoải mái.”

“Không sao chứ?” Chử Nguyệt Tinh ân cần tiến đến, Cố Thanh Hồi nới lỏng tay, đi đến trước mặt Chử Nguyệt Tinh, chỉ dặn dò cô hai câu đơn giản: “Yên tâm, không có việc gì.”

Chử Nguyệt Tinh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lo sợ chăm chú nhìn về phía Giản Trì Hoài. Chử Đồng đứng ở cửa, Giản Trì Hoài đứng lên đi về phía trước, còn chưa kịp đến trước mặt Chử Đồng, chân cô đã nhấc lên muốn trở về phòng, bàn tay to lớn của người đàn ông bắt lấy tay cô.

“Đi đâu về?”

“Chạy tin.” Chử Đồng lơ đãng trả lời.

Một tay Giản Trì Hoài ôm lấy bả vai cô kéo cô lên trước, Chử Đồng theo lực của anh tiến về phía trước, anh mở cửa phòng ngủ đem cô nhét vào, Chử Đồng bước đi lảo đảo, xoay người nhìn anh.

“Xem anh kìa, nổi nóng cái gì?”

“Em còn mở miệng ra hỏi?”

Chử Đồng gạt những sợi tóc trên gò má của cô ra. “Không phải là do trông thấy bác sĩ Cố dìu em đấy chứ? Bụng dạ hẹp hòi.”

Người đàn ông khoanh hai tay trước ngực, khuôn mặt tuấn tú của anh hơi trầm xuống, năng lực phản ứng của cô không chậm, vẫn còn có chút ít chỉ số thông minh, ít nhất không giả ngây giả ngô với anh.

“Nếu anh không nhìn lầm, thế kia không phải dìu, mà là ôm.”

“Anh ấy là anh rể em.”

“Anh ta và chị em còn chưa kết hôn.”

Chử Đồng hừ lạnh: “Trước sau gì chẳng thế.”

“Ai biết được, thời tiết không thể dự báo bão táp...”

Chử Đồng tiến lên hai bước, lấy tay che miệng Giản Trì Hoài. “Không cho phép anh nói như vậy, chị em vất vả lắm mới có được hạnh phúc, sống chết bọn họ cũng phải kết hôn, vui vẻ hạnh phúc cả một đời.”

Giản Trì Hoài hạ mi mắt, kéo tay của cô xuống, Chử Đồng không chịu buông, môi mỏng của anh dứt khoát mở... Chử Đồng nhảy dựng lên, rụt tay lại.

“Anh cắn em.”

“Anh cắn em, dù gì em cũng không thể làm gì anh.”

Chử Đồng ngán ngẩm chà bàn tay ẩm ướt, tâm tình suy sụp. “Giản Trì Hoài, em mệt.”

“Không phải chỉ một tin tức thôi sao, vả lại, người cũng tìm được rồi.”

Chử Đồng nâng mi mắt nặng trĩu lên nhìn về phía Giản Trì Hoài, bỗng nhiên cô tiến lên, hai tay xuyên qua thắt lưng Giản Trì Hoài, gắt gao ôm lấy anh, quai hàm tinh xảo gác trên đầu vai Giản Trì Hoài.

“Quyến Quyến mới tám tuổi, người đúng là đã trở về, nhưng lại bị lấy mất một quả thận.”

Bàn tay Giản Trì Hoài nhẹ nhàng xoa nắn lưng cô, dùng sức áp sát cô vào trong ngực mình. “Nếu mệt mỏi, vậy nghỉ ngơi cho tốt là được.”

“Em trông thấy cái sẹo kia trên thắt lưng của con bé, một đường thật dài, trên làn da trắng nõn trơn bóng của con bé, như là chân rết dài...”

“Được rồi.” Bàn tay Giản Trì Hoài khẽ vò đầu Chử Đồng. “Đừng nói nữa, cũng đừng nghĩ nữa.”

“Lúc ấy em còn nghĩ đến chị, nghĩ đến rất nhiều đứa trẻ bị lừa gạt, anh nói xem, sao bọn họ có thể ra tay như thế được chứ?” Giọng nói Chử Đồng nặng trĩu, cô đem khuôn mặt chôn trong cần cổ của Giản Trì Hoài, cô nhón mũi chân. “Giản Trì Hoài, anh đồng ý không.”

“Đồng ý cái gì?” Hai tay anh siết chặt thắt lưng của cô, phần lưng chống lên cánh cửa.

“Để em điều tra rõ đường dây mua bán thận đã.”

“Em điên rồi phải không?”

Hai tay người đàn ông nắm lấy thắt lưng cô, định đẩy cô ra, nhưng cánh tay Chử Đồng quấn chặt lấy cần cổ Giản Trì Hoài, giống như hai nhánh dây leo, hai tay cô càng lúc càng dùng sức.

“Em không điên, em biết lúc trước đều là anh nói qua loa lấy lệ với em, anh không mở miệng nói, em vĩnh viễn cũng không khai thác được tính chất thật của bản tin. Giản Trì Hoài, anh đồng ý với em, nếu em không thể tiếp tục bài báo này, cả đời em sẽ không được an tâm.”

“Chử Đồng, anh có thể dung túng em hết thảy, duy chỉ chuyện này là không được.” Giản Trì Hoài chỉ biết, cô đang ôm ấp chắc chắn không phải là chuyện tốt.

“Nếu bọn họ đã có thể ngang nhiên càn rỡ như vậy, tuyệt đối không phải do một hai người làm, Tây Thành còn có cảnh sát, không cần đến em ra mặt.”

“Em là người làm truyền thông, vạch trần chân tướng sự thật là nghĩa vụ của em.”

Giản Trì Hoài tùy ý ôm lấy cô: “Anh thấy là lá gan của em mập đến chảy mỡ ra rồi.”

Chử Đồng vẫn như trước duy trì tư thế kia. “Có lẽ rất nhiều người sẽ cho rằng, mua và bán thận, đó là mối quan hệ lần lượt giữa người tình và kẻ nguyện, thậm chí còn cảm thấy rằng pháp luật cũng quản không được, bởi vì đó là cung cấp bộ phận thân thể một cách tình nguyện. Nhưng cái loại như chợ đen này, chính là từ những người này phát sinh ra, dựa trên lợi ích của người trung gian có thể nghĩ, khi cung thấp hơn cầu, bọn họ sẽ tìm những người xung quanh. Quyến Quyến cũng không phải ngoại lệ, bọn chúng đã nhắm vào trẻ em rồi, Giản Trì Hoài, em nhất định phải làm chút gì đó mới được.”

Từ trên cao người đàn ông chăm chú nhìn cô. “Phóng viên biểu dương chính nghĩa, thêm một mình em cũng không nhiều hơn, mà thiếu em cũng chẳng ít đi.”

“Anh rõ ràng đã từng đồng ý với em.”

“Đồng ý với em điều gì?” Giản Trì Hoài hỏi vặn lại.

Chử Đồng đón lấy ánh nhìn của anh, có chút do dự, nhưng vẫn cứ mở miệng: “Anh nói, bối cảnh của kẻ khác không bằng anh, sau khi em trở về với anh, Dịch Sưu chính là chỗ dựa vững chắc nhất của em, em có thể làm tin em muốn làm, cho dù chuyện anh, kể cả của Dịch Sưu, anh đừng nói là anh chưa từng nói như vậy đấy?”

“Anh đã từng nói.” Khóe miệng Giản Trì Hoài khẽ mím lại, bắt đầu những cơn sóng phức tạp.

“Vậy vì sao anh lại phản đối?”

Giản Trì Hoài mạnh mẽ nắm chặt lấy cánh tay Chử Đồng. “Điều kiện là, em phải theo anh quay về, hôm nay em trở về Bán Đảo Hào Môn, ngày mai anh sẽ không can thiệp vào việc em điều tra đường dây mua bán thận, anh nói được làm được!”

“Thật sao?”

“Anh có thể lừa kẻ khác, nhưng sẽ không lừa em.”

Trong chớp mắt đôi mắt của Chử Đồng lóe sáng. “Được, khi em muốn dùng người, anh cũng phải thông qua.”

“Duyệt.” Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên: “Ngày mai em sẽ bắt đầu điều tra?”

“Phải.”

“Tốt lắm, đêm nay em phải theo anh trở về.”

Chử Đồng vừa nghĩ đến, trong bụng liền muốn nuốt lời: “Hôm khác được không?”

“Cũng được, khi nào trở về, khi ấy chuyên đề là của em.”

---

Trong phòng khách, Cố Thanh Hồi nắm hai tay ngồi bên cạnh Chử Nguyệt Tinh, Chử Nguyệt Tinh dè dặt hỏi: “Em thấy sắc mặt Đồng Đồng không được tốt, có phải xảy ra chuyện gì không?”

“Đứa bé mất tích tìm được rồi, nhưng bị thương.”

“Nghiêm trọng không?”

Đương nhiên Cố Thanh Hồi không dám nói thật với cô: “Cũng không đến nỗi nào, đã báo cảnh sát với gọi cấp cứu, 120 đã đưa con bé đi bệnh viện.”

---

Trong phòng, Giản Trì Hoài xoay người, mở cửa đi ra ngoài, Chử Đồng đuổi theo sau anh. “Anh đi đâu?”

Lý Tịnh Hương đem thức ăn đã hâm lại xong lấy ra. “Trì Hoài, ăn cơm tối thôi.”

Giản Trì Hoài đi đến trước bàn ăn. “Mẹ, ăn cơm tối xong, con và Chử Đồng trở về Bán Đảo Hào Môn.”

Lý Tịnh Hương ngẩn ra, lập tức phản ứng lại: “Được được, đợi mẹ thu dọn hành lý cho nó ngay đây.”

Hai tay Chử Đồng chống lên bàn ăn, nhưng lời nói đều là cô nói ra, cô muốn đổi ý, vậy chuyện cô muốn làm kia chắc chắn chỉ có thể bỏ dở. Chử Nguyệt Tinh từ trên sô pha đứng dậy. “Em gái của chị, sao lại đồng ý trở về rồi?”

“Anh ấy hăm dọa em.” Chử Đồng chỉ chỉ Giản Trì Hoài.

Chử Nguyệt Tinh cười khẽ: “Sao lại hăm dọa em?”

“Em muốn điều tra tin tức về đường dây mua bán thận, anh ấy không đồng ý, trừ phi em cùng anh ấy trở về...”

Lời Chử Đồng còn chưa nhả ra hết, cũng đã cảm thấy hối hận, quả nhiên, người đầu tiên thốt lên là Chử Nguyệt Tinh: “Cái gì? Em muốn điều tra đường dây mua bán thận? Em ngại bản thân mình sống đủ rồi có phải không?”

Cố Thanh Hồi khẽ nâng tầm mắt, hướng mắt nhìn về phía Chử Đồng. “Loại chuyện này, một cô gái hẳn là nên trốn xa đi một chút.”

“Không sao, hiện tại tôi không chỉ có một người.” Chử Đồng không thể làm gì khác hơn đành phải an ủi bọn họ, muốn cố gắng hết sức để họ mở rộng tấm lòng. “Giản Trì Hoài cũng đồng ý rồi.”

Hai tay Lý Tịnh Hương lau nhẹ xung quanh túi, trong lòng bà cũng lo lắng muốn chết, nhưng Giản Trì Hoài đứng ở đây, bà không dám trách mắng nặng nề hơn, chỉ dè dặt hỏi: “Trì Hoài, có thể xảy ra chuyện gì hệ trọng không?”

“Mẹ, mẹ yên tâm, về phương diện làm việc cô ấy không dựa theo khuôn phép, nhưng còn có con, con có chừng có mực.”

Chử Đồng vốn định tranh luận vài câu, lại không nghĩ rằng Lý Tịnh Hương lại chấp nhận chuyện này: “Quả thực, có con nói như vậy, mẹ cũng an tâm hơn.”

Chử Nguyệt Tinh giữ chặt cánh tay của em gái. “Đồng Đồng, em như vậy làm chị rất lo lắng...”

“Chị, em có làm chuyện gì to tát đâu, chỉ theo dõi rồi đưa tin mà thôi, dựa vào năng lực của em, em còn có khả năng gì hả?”

Bàn tay Cố Thanh Hồi xoay trở lại rơi xuống trên vai Chử Nguyệt Tinh, không dấu vết nhẹ nắm lấy, giọng nói anh ấm áp khuyên giải: “Yên tâm đi, Chử Đồng cũng không phải con nít.”

“Đúng vậy.” Chử Đồng vỗ vỗ bàn tay Chử Nguyệt Tinh. “Chị à, đừng lo cho em, chỉ cần phụ trách yêu thương anh rể là được, em cũng lớn rồi.”

Lý Tịnh Hương quay lại phòng Chử Đồng, không quá lâu, đem theo một cái va li lớn ra.

“Mẹ cũng thu dọn xong rồi.”

“Mẹ, con ở đây không được hoan nghênh như vậy sao?”

“Con cũng kết hôn rồi, không cần phải đến đây chen chúc một chỗ với mọi người.”

Ăn xong cơm tối, Chử Đồng muốn nói chuyện cùng Cố Thanh Hồi, bỗng nhiên nghe được tiếng chuông cửa vang lên. Cô hai ba bước ra mở cửa, lại trông thấy tài xế của Giản Trì Hoài đứng ngoài cửa.

“Bà chủ, tôi đến lấy hành lý giúp cô.”

Chử Đồng ngoái đầu nhìn Giản Trì Hoài, sắc mặt cô khẽ thay đổi. “Em còn chưa nói bây giờ trở về mà.”

Lý Tịnh Hương giúp cô xách vali da ra cửa, nói tiếng 'làm phiền', tài xế nhận lấy hành lý đứng ở bên ngoài.

“Tôi đợi bà chủ.”

Chử Đồng xem đồng hồ, cũng không còn sớm, cô quay lại nhìn người đàn ông đang một bộ chuyện không liên quan đến mình. “Anh cố ý để anh ta lên đây thúc giục em, đúng không?”

“Không có.” Giản Trì Hoài không thừa nhận, anh đứng lên, bóng dáng thon dài được ngọn đèn kéo dài vô tận. “Chỉ là anh chưa bao giờ giúp người khác mang vali, đây là công việc của anh ta, em cần phải khen ngợi.”

Chử Đồng trở lại trước bàn ăn, cầm lấy túi của mình. “Ba, mẹ, con đi đây.”

“Đi đi.” Chử Cát Bằng thậm chí còn xua tay.

Tài xế mang theo vali đến cửa thang máy, Chử Đồng ra khỏi nhà, cánh tay Giản Trì Hoài hướng về phía thắt lưng cô quơ một cái, dùng tay mình mang cô đi về phía trước. Hai người ngồi vào sau xe, sau khi trở lại Bán Đảo Hào Môn, tài xế giúp cô mở cửa. “Bà chủ, đến rồi.”

Chử Đồng xuống xe, chôn chân giữa cảnh quan bụi cỏ ngọn đèn phát ra những tia sáng màu sắc không đồng đều, một đôi chân thon dài ngăn lại ánh sáng này. Giản Trì Hoài đứng bên cạnh cô, bóng cây lắc lư, ánh trăng tựa như đọng trên đầu ngọn cây, Chử Đồng thu lại tinh thần.

“Đi thôi.”

Một chân đạp lên cánh cửa màu đen, Chử Đồng cởi giày đi vào trong, Giản Trì Hoài kéo lấy cánh tay cô. “Đợi một chút, chân lạnh.”

Anh mở một cánh cửa tủ giày màu đen ra, cầm một đôi dép lê đặt xuống cạnh chân cô, Chử Đồng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm hoa văn xung quanh dép lê, môi cô động đậy, giọng nói có phần run rẩy: “Em cho rằng em đi rồi, những thứ này anh sẽ cho người khác vứt đi.”

“Trong đầu anh luôn ấp ủ sớm muộn cũng có ngày em quay trở về, cho nên đồ của em vẫn là của em, còn nguyên như em sắp xếp.” Giản Trì Hoài thấy cô đứng không nhúc nhích. “Anh sẽ không giúp em xỏ dép đâu, tự mình xỏ đi.”

Chử Đồng đặt đôi chân mình vào trong, bước chân cô thoải mái đi vào phía trong, bên trong phòng khách to lớn vắng vẻ, Giản Trì Hoài tiến lên, hai tay ôm lấy thắt lưng đem cô nhấc lên. Chử Đồng thét chói tai: “Bỏ em xuống, có người, có người.”

“Không có ai.” Giản Trì Hoài ôm lấy cô đi lên lầu. “Biết em về, hôm nay anh cho họ nghỉ rồi.”

“Không đúng.” Chử Đồng vỗ tay anh. “Không phải em tạm thời đáp ứng anh quay trở về sao?”

Tới lầu hai, Chử Đồng giãy giụa muốn xuống, cô quay đầu nhìn Giản Trì Hoài. “Khi nào anh để họ quay về?”

Khóe miệng người đàn ông chứa nụ cười, Chử Đồng có chút buồn bực: “Không cho phép.”

Anh đẩy cô vào tường hôn lên môi, nói được làm được từ trước tới nay luôn là điểm mạnh của giáo sư Giản, Chử Đồng bị anh dồn ép giữa ngực và tường, cô chỉ có thể giơ hay tay đấm vào lưng anh.

“Buông em ra, buông ra.”

Hai tay người đàn ông dời đến bóp vào thắt lưng cô một cái, cô liền bất động. Chử Đồng phát hiện vóc dáng của người đàn ông tốt quá cũng không được, vừa mạnh lại vừa lớn, cho dù dốc toàn lực cũng không phải là đối thủ của anh, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn quăng vũ khí đầu hàng.

Dáng vẻ cao lớn phủ trên một cơ thể bé nhỏ như vậy, từ xa nhìn lại, chính là một bức tranh đẹp nhất, Giản Trì Hoài chiếm thế chủ động. Chử Đồng không chịu phối hợp, cánh tay dài của anh sau khi ôm trọn lấy cần cổ cô, đem xoay khuôn mặt cô lại tự mình hôn lấy. Chử Đồng vỗ vỗ sau lưng anh, mỗi một cái vỗ tựa như bông, còn chưa đủ để đau tay mình.

“Khụ, khụ...” Có một âm thanh rất nhỏ truyền đến, Chử Đồng mẫn cảm trợn tròn mắt, nhưng Giản Trì Hoài vẫn ngang ngược như trước, mãi cho đến khi âm thanh kia lớn thêm.

“Khụ khụ!”

Người đàn ông đột nhiên vén mắt lên, anh buông Chử Đồng trong ngực ra, nghiêng đầu, lại trông thấy Tưởng Linh Thục đứng cách đó hơn ba bước, cơ thể anh lui về sau, không chút ngượng ngùng, khẽ nhướn mày hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

“Chỗ con mẹ ở, mẹ không thể đến à?”

Chử Đồng núp phía sau, chà chà môi, sau đó đứng bên cạnh gọi Tưởng Linh Thục giống như Giản Trì Hoài: “Mẹ.”

Tưởng Linh Thục mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm hai người: “Trì Hoài, mẹ và ba con bảo con về nhà một chuyến, nhưng cuối cùng con nói con đang vội làm việc, trong điện thoại lại không nói rõ ràng, ngược lại mẹ muốn nghe một chút, con và Chử Đồng rốt cuộc đã ly hôn, hay vẫn là chưa?”

“Chưa.”

Ánh mắt Tưởng Linh Thục khẽ lạnh. “Từ đầu đến cuối, cũng chưa từng ly hôn?”

“Đúng vậy.” Giản Trì Hoài không chút do dự nói.

“Hồ đồ.” Tưởng Linh Thục tức giận khiển trách: “Con lại có thể lừa gạt chúng ta?”

“Mẹ, không ly hôn chính là không ly hôn, hơn nữa nhà họ Giản có quy định, hễ là con cháu nhà họ Giản thì không được phép ly hôn, điểm này, cho đến bây giờ con cũng không dám làm trái.”

“Con...” Tưởng Linh Thục không thốt nên lời.

Giản Trì Hoài tiến lên, đứng bên cạnh bà, anh đưa tay ôm lấy bả vai của bà. “Trước đây, không phải mẹ bảo con giấu ông nội bà nội sao? Ông nội là một người rất tuân thủ phép tắc, mẹ nói nếu ông biết sẽ đánh gãy chân của con. Kỳ thực, con cũng là người đặt quy tắc lên hàng đầu, hơn nữa, đó là gia quy, ai dám phá bỏ? Con của mẹ từ nhỏ đã được nghe như vậy, phải không?”

Rốt cuộc Chử Đồng cũng được mở mang tầm hiểu biết thế nào là bản lĩnh mở to mắt mà nói dối, mà Giản Trì Hoài cái con người có chỉ số IQ cao tàn bạo này ra một chiêu, hóa ra không chỉ dùng riêng cho cô.

Tưởng Linh Thục bất mãn với cuộc hôn nhân của bọn họ, suy cho cùng là không môn đăng hộ đối, mà trước đây, chuyện của Ôn Kiều cũng xem như từng giúp bà, nếu như thuận buồn xuôi gió, cũng không tính toán. Nhưng sau này là vì nhà họ Chử làm trái quy ước trước, Chử Nguyệt Tinh cũng một lần nữa trở lại Tây Thành, như vậy con bà ly hôn, cũng là hợp tình hợp lý.

Làm cha mẹ chung quy cũng vì tốt cho con cái, bà muốn Giản Trì Hoài làm lại từ đầu, tìm một người có gia cảnh tốt cũng không có gì đáng trách chứ?

“Bây giờ con 'giảng' phép tắc với mẹ? Lúc đầu ba con nổi giận, nói con ly hôn rồi mới báo, con nói thế nào? Một câu là người có quy tắc liền xác định gạt phăng chúng ta ra?”

Bàn tay Giản Trì Hoài đặt trên bả vai Tưởng Linh Thục vỗ nhẹ, đối với bà, anh tự có cách. Chử Đồng nhìn anh lừa bà, ngoài mặt danh tiếng ra Giản Trì Hoài còn có mặt này, nói anh tính tình lạnh nhạt, làm việc sát phạt quyết đoán, ở nhà nhất định cũng là một kẻ độc tài.

Giản Trì Hoài bóp bóp vai Tưởng Linh Thục: “Không có phép tắc, không thể thành người, mẹ, con trai mẹ giữ được cánh cửa này, mẹ cần cảm thấy vui mừng mới phải.”

Trong lòng Tưởng Linh Thục không thể nói được là tư vị gì, Chử Đồng cất bước lên: “Mẹ, sau này con cũng sẽ tuân thủ phép tắc.”

Tưởng Linh Thục nghe thấy hai chữ này, đầu cũng đau rồi, hai tay bà xoa xoa huyệt thái dương. “Thật không biết quy định này, đối với con cái nhà họ Giản mà nói là tốt hay là xấu nữa.”

“Cũng muộn thế này rồi, con bảo tài xế đưa mẹ về.”

Tưởng Linh Thục lại nhìn về hướng hai người: “Các con rốt cuộc là có ý gì? Hành lý cũng mang đến đây, là định hòa giải sao?”

“Trước đây chỉ là xa nhau mà thôi, không có bất hòa, đây là Chử Đồng về nhà.”

Tưởng Linh Thục biết rõ tính cách của con trai, trước đây, chỉ cần là chuyện nó muốn làm, bà cũng chưa từng phản đối thành công, đầu mày bà chau lại.

“Đem hôn nhân ra làm trò đùa, qua mặt cả ông nội, không có chút trách nhiệm nào, còn có một tháng nữa là sang năm mới, các con tính khi nào thì có con?”

Đương nhiên Chử Đồng không dám nói tiếp, Giản Trì Hoài nói: “Đã chuẩn bị xong rồi, nhưng phải xem vận khí có tốt hay không?”

“Thật à?”

Giản Trì Hoài đẩy vai Tưởng Linh Thục. “Thật, có tin tốt lành, con sẽ báo cho mẹ trước tiên.”

Vất vả lắm mới để tài xế đưa Tưởng Linh Thục trở về. Chử Đồng lại trở lại trên lầu, Giản Trì Hoài từ phía sau giữ lấy thắt lưng của cô, cô biết anh muốn gì, Chử Đồng gạt tay anh.

“Đêm nay em muốn sắp xếp tư liệu, công việc bề bộn.”

Giản Trì Hoài túm chắc lấy vạt áo của cô. “Tài liệu ở nắm giữ ở chỗ em cũng có hạn, sửa tới sửa lui cũng vậy thôi.”

“Nhưng em cũng không thể nhàn rỗi.”

“Em muốn cái gì, trong cơ sở dữ liệu của Dịch Sưu hẳn là có rất nhiều.”

Chử Đồng trong nháy mắt xoay người nhìn anh. “Thật sao?”

“Ngày mai anh có thể cho quản lý Hoa tự mình chuyển cho em.”

Ý cười trên khóe miệng Chử Đồng còn chưa kịp vẽ lên, đã bị Giản Trì Hoài lấn tới, chân của cô đụng vào mép giường, cả người ngả về phía sau, Giản Trì Hoài bổ nhào về phía trước, vừa vặn đem cô đặt dưới thân...

---

Hôm sau.

Ánh nắng đã lan lên đến tận giường, bị lớp cửa sổ pha lê ngăn cách, không làm giảm đi sự ấm áp dễ chịu. Chử Đồng trở mình một cái, cảm giác được ngủ thẳng một giấc đến lúc tự tỉnh dậy thật là tốt. Cô mở mắt ra, trông thấy Giản Trì Hoài ngồi ở mép giường, nửa người trên để trần, đang cầm một chiếc áo sơ mi chỉ bạc khoác lên người, hai tay áo đã mặc vào, bắp thịt trên lưng to lớn hoàn hảo mà có lực, bả vai người đàn ông khẽ thẳng, quần áo dễ dàng được mặc vào. Mới vừa tỉnh ngủ, còn có một bức tranh mĩ sắc mê hoặc hiện ra trước mắt, Chử Đồng miệng lưỡi khô khốc, khẽ nuốt nước miếng.

Giản Trì Hoài ngồi đưa lưng về phía cô, cũng không phát hiện ra cô đang mở to hai mắt, mái tóc ngắn đâu vào đấy trên vành tai, vành tai được mặt trời vẽ ra một tầng mông lung gợi cảm, cả khuôn mặt nghiêng mở ra trong suốt lại góc cạnh.

Chử Đồng nhìn đến xuất thần, cô không khỏi nhếch khóe miệng, nhớ đến màn kịch liệt tối hôm qua, bằng đôi môi của cô, những chỗ ấy, cô cùng đều đã hôn qua đi?

Bất ngờ, Giản Trì Hoài xoay lại, động tác trên tay cũng không mảy may chậm lại, anh cầm một cái nút áo đóng lại.

“Tỉnh rồi.”

Khóe miệng cô cười khẽ: “Anh dậy thật sớm.”

“Không còn sớm, mười rưỡi rồi.”

“Cái gì?” Chử Đồng từ từ ngồi dậy. “Sao anh không gọi em? Em muộn rồi!”

“Muộn thì muộn, không ai dám trừ tiền lương của em đâu, hơn nữa, bà chủ có quyền buông thả.”

Chử Đồng xuống giường lấy quần áo, sau khi rửa mặt xong xuống lầu cũng đã mười một giờ, dứt khoát ăn trưa xong rồi đi. Cô ngồi trước bàn ăn nhìn về phía Giản Trì Hoài. “Anh xin nghỉ ở nhà không sao chứ? Những học sinh kia sắp thi rồi?”

Giản Trì Hoài thong thả dùng cơm. “Không sao, hôm nay anh không có tiết dạy buổi sáng.”

“Không có tiết?” Giọng nói của Chử Đồng cất cao. “Cho nên anh lười biếng ngủ cũng không sao, nhưng anh còn lôi kéo em.”

“Anh không lôi kéo em, là tự bản thân em không tỉnh mà thôi.” Giản Trì Hoài cười khẽ, nhìn cô. “Bây giờ đến vẫn còn kịp, còn có thể quét thẻ một cái, tính buổi sáng có đi làm.”

Chử Đồng vội vàng ăn mấy miếng cơm, sau đó xách túi ra khỏi nhà. Giản Trì Hoài trông thấy bộ dạng hấp tấp của cô, đầu mày không khỏi nâng lên, cười khẽ.

Buổi chiều, Chử Đồng nhận được điện thoại của Cố Thanh Hồi, cô cảm thấy giật mình, nhưng vẫn khách sáo hỏi: “Anh rể, có việc gì sao?”

“Em ở văn phòng?”

“Đúng vậy.”

“Không có việc gì lớn, chỉ là cuối tuần mọi người rảnh không?” Cố Thanh Hồi không nói quanh co, nói thẳng: “Anh định cuối tuần dẫn chị em đi nướng thịt, gọi thêm hai người, nhiều người náo nhiệt.”

Chử Đồng nghe vậy, vô cùng tán thành: “Được, không thành vấn đề.”

Giản Trì Hoài bên kia, đương nhiên cũng không có vấn đề lớn, tuy đã gần cuối năm, công ty và nhà trường đều có chuyện, nhưng thời gian vẫn có thể trích ra một ngày.

---

Ngày cuối tuần, Giản Trì Hoài lái xe đến thẳng công viên, đến bên kia dừng xe, Chử Nguyệt Tinh và Cố Thanh Hồi cũng đã đến. Vật dụng để nướng cũng đã chuẩn bị xong. Chử Nguyệt Tinh ngồi ở bờ sông, suy nghĩ xuất thần, Chử Đồng đi đến bên cạnh cô.

“Chị?”

Chử Nguyệt Tinh quay đầu nhìn cô. “Đến rồi.”

“Ừm, mọi người đến lâu chưa?”

“Nửa giờ rồi.” Chử Nguyệt Tinh nói xong, đem khuôn mặt một lần nữa xoay đi, Chử Đồng tỉ mỉ quan sát sắc mặt của chị, trông thấy vẻ mặt của chị không trấn tĩnh như thường ngày.

“Chị, chị không sao chứ?”

Chử Nguyệt Tinh lắc đầu, dường như không muốn nói tiếp.

Chử Đồng đứng dậy đi đến trước mặt hai người đàn ông. “Bác sĩ Cố, tâm tình hai ngày này của chị em thế nào?”

“Cũng không tồi, không hề có động tĩnh gì lớn.”

Chử Đồng quay đầu chăm chú nhìn theo bóng dáng Chử Nguyệt Tinh, chẳng lẽ là ảo giác của cô? Sao cô lại cảm thấy thần sắc của Chử Nguyệt Tinh sa sút, tựa như cất giấu nỗi lòng gì đó.

~

~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.