Chương trước
Chương sau
Editor: Phong Lữ

***

Cánh tay Chử Đồng theo bản năng quấn lấy cổ Giản Trì Hoài, người đàn ông mang theo cô vào trung tâm của sân khấu, ngay cả người dẫn chương trình cũng bắt đầu hoạt náo: “Cuối cùng cũng được xem một kiểu ẵm người như thế này, hy vọng chàng trai này có thể chống đỡ, mọi người xin cho họ một tràng pháo tay nào.”

Mặt Chử Đồng ửng đỏ tới mang tai, mắt dán vào cằm Giản Trì Hoài: “Anh điên rồi à?”

“Không phải em thích nhất kiểu này à?”

Cái này gọi là gì?

“Ai nói với anh.” Chử Đồng nhỏ giọng làu bàu.

“Trong bữa tiệc cưới người cầm túi đi lấy thuốc lá không phải em à?”

Cái truyện từ tám trăm năm trước này, sao anh còn nhớ rõ chứ?

Chử Đồng nhìn về phía cặp tình nhân bên cạnh, đàng trai khá gầy, bạn gái còn khăng khăng cưỡi lên cổ anh ta, Chử Đồng trông thấy bàn chân anh ta lảo đảo, không giữ vững nổi nữa.

“Giản Trì Hoài, chúng ta vẫn là đến hiệu thuốc đi, đợi đến lúc không chống đỡ được rất mất mặt?”

“Đừng nói nữa.”

Chử Đồng nhìn xuống dưới sân khấu, một đám người giơ điện thoại di động lên chụp, cô hận không thể chui vào trong ngực Giản Trì Hoài, nhưng loại cảm giác này thực sự rất tốt, ngón tay Giản Trì Hoài chạm đến lưng Chử Đồng, Chử Đồng biết bản thân mình không mập, nhưng cũng có trọng lượng.

“Giản Trì Hoài, anh tiếp tục chống đỡ được không?”

Vẻ mặt người đàn ông không chút thay đổi, giống như ẵm hay không ẵm cũng không khác nhau là mấy, cặp bên cạnh kia đã buông xuống, bạn gái rõ ràng rất mất hứng, đánh hai cái vào người bạn trai gầy: “Ẵm cũng ẵm không nổi, sau này có thể trông cậy anh làm được cái gì?”

Dưới sân khấu có người huýt sáo, sau mười phút đồng hồ, chỉ còn lại hai đội. Chử Đồng giơ cánh tay kia lên, ôm cổ Giản Trì Hoài, cô ngẩng đầu nhìn lên, thực sự, khuôn mặt này của Giản Trì Hoài, có thể dùng từ ngữ đang thịnh hành để hình dung, cấm dục hệ nam thần nha.

Chỉ là hình dung như vậy cũng không chính xác, trong cơ thể anh chất chứa một loại tình cảm mãnh liệt chực chờ bộc phát ra, thực rất đáng sợ.

Một đôi khác cách đó không xa, chống đỡ được nhưng khá chật vật, hai tay người đàn ông ôm lấy chân bạn gái, người con gái bị treo ngược trên vai anh ta, hẳn là như vậy, người phụ nữ so với người đàn ông càng khó chịu đựng.

“Ông xã à, em muốn ói.”

“Ráng nhịn đi.”

Chử Đồng quan sát đến sắc mặt Giản Trì Hoài, anh tuy rất bình tĩnh, nhưng thái dương cũng rịn mồ hôi, chỉ là anh ẵm cô ẵm rất vững vàng, ít nhất người ngoài nhìn vào, anh rất dễ dàng. Chử Đồng chú ý tới cánh tay Giản Trì Hoài, bắp thịt nở nang, cô muốn dời lực chú ý của anh đi: “Em không nghĩ tới cơ thể anh lại khỏe như vậy.”

“Giờ em mới biết à.”

“Anh cũng không phải thầy giáo dạy thể dục, luyện cơ bắp làm gì?”

Ngón tay Giản Trì Hoài ở sau lưng cô di chuyển, mang theo chút ngứa ngáy, đầu ngón tay chạm đến một đường thít lại: “Em cũng không phải người mẫu, ngực lớn như vậy làm gì?”

Chử Đồng 'này' một tiếng, sau đó nói không nên lời.

Giản Trì Hoài gắt gao ôm cô vào trong ngực, hai bên giằng co, đối với thể thực là cuộc chiến cực kỳ lớn. Chử Đồng chăm chú nhìn sườn mặt người đàn ông, trước đây, cơ hội gần gũi nhìn anh như vậy rất nhiều, chỉ là lần này Giản Trì Hoài bất động, ẵm cô lên, giống như đem toàn bộ thế giới của cô nâng lên.

Chử Đồng không khỏi áp đầu vào bả vai người đàn ông, Giản Trì Hoài cũng nghiêng mặt, dùng khuôn mặt vuốt ve trán của Chử Đồng. Tư thế này, đừng nói là người ngoài, ngay cả Chử Đồng cũng cảm thấy vô cùng thân mật quấn quít.

Cặp đôi bên kia, bị bả vai của bạn trai huých trúng dạ dày người phụ nữ thực sự chịu không nổi, người đàn ông thấy vậy, khó khăn ôm lấy thắt lưng của cô ta, đổi tư thế, để cho bạn gái ôm lấy thắt lưng của mình. Bọn họ tạm thời đứng vững, Chử Đồng cũng không nhúc nhích, khuôn mặt dán vào cần cổ Giản Trì Hoài: “Em hát cho anh nghe nhé?”

“Hát cái gì?”

“Ngũ âm của em không được đầy đủ.”

Giản Trì Hoài cúi đầu nhìn cô: “Em vẫn là nên im lặng đi.”

Dưới sân khấu mọi người tiếp tục xem náo nhiệt, trong từ điển của Giản Trì Hoài, chuyện khác người như vậy hoàn toàn có thể dùng một từ để hình dung, chính là điên. Mà từ này, cũng là lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời anh.

Công việc của Giản Trì Hoài anh từ trước đến nay luôn luôn trật tự rõ ràng, người khác căn bản không có cơ hội phản bác anh. Ngoài ra, nói đến phụ nữ, trước khi kết hôn, Giản Trì Hoài đã sắp xếp thứ tự như thế này: Người nhà, sự nghiệp, bạn bè, xe đẹp, chơi bóng, phụ nữ.

Đúng, phụ nữ còn không bằng một chiếc xe. Nhưng bây giờ anh đang làm gì nhỉ?

Chử Đồng không dám nói chuyện với Giản Trì Hoài nữa, người đàn ông cúi đầu, ở trên mũi cô khẽ hôn, cô không tự chủ được nhắm mắt lại. Giản Trì Hoài tiếp tục hôn xuống, cô khó có thể tin, anh lại có thể ở trước mặt bao nhiêu người đối với cô như vậy. Nhưng cô cũng không giãy giụa, dù sao cũng vất vả đến bây giờ, nếu không giành được hạng nhất, chính cô cũng không cam lòng.

Còn đôi kia, người phụ nữ cũng mệt đến tê liệt, chân thả lỏng chạm xuống đất, người dẫn chương trình hô lên: “Đáng tiếc đáng tiếc quá, nếu mọi người không phân định được thắng thua, vàng của tôi phải bắt đầu tăng giá nha.”

Giản Trì Hoài đặt Chử Đồng xuống đất, người dẫn chương trình đi đến phỏng vấn, người đàn ông nghiêng người, lắc lắc cánh tay, hẳn là cực kỳ tê mỏi.

Người dẫn chương trình cầm micro đưa đến bên miệng Giản Trì Hoài, lại bị anh gạt ra, đối phương giật mình, đành phỏng vấn Chử Đồng: “Hai người là người yêu à?”

Cô chớp mắt mấy cái, không biết trả lời thế nào: “Không phải.”

“Vậy thì là vợ chồng?”

Trong miệng Chử Đồng lẫn lộn mơ hồ, Giản Trì Hoài nhìn về phía cô, thực ra muốn xem cô trả lời thế nào, cô vẫn còn mong đợi Giản Trì Hoài giúp cô một chút, nhưng người đàn ông rõ ràng không muốn nhúng tay vào loại chuyện này. Chử Đồng buộc phải kiên trì đến cùng: “Ừm.”

“Chúc mừng hai người nhận được nhẫn vàng, chồng cô ẵm cô như vậy, cơ thể quá tráng kiện, bình thường đối với cô cũng vô cùng trân trọng đúng không?”

Dưới sân khấu mọi người đang xem náo nhiệt, Chử Đồng nhìn Giản Trì Hoài, người đàn ông đã có ý định rời đi. Chử Đồng nói với người dẫn chương trình: “Có thể trao thưởng cho tôi chưa? Chúng tôi còn có việc.”

“Được được.” Người dẫn chương trình bắt được cơ hội như thế này, có thể cam tâm không hỏi vài câu sao? Vả lại, đây mới là trọng tâm, mới có thể âm thầm khuếch trương cửa hàng trang sức lên: “Bình thường chồng cô ở nhà, có phải thường xuyên ẵm cô như vậy không?”

Chử Đồng suy nghĩ một chút, cũng không thường xuyên lắm, nhưng quả thực số lần anh dễ dàng ôm cô lên lầu cũng nhiều lắm.

“Thường... thường xuyên.”

“Xem ra là một cặp vợ chồng khiến người khác ngưỡng mộ, hai người có con chưa?”

Chử Đồng cảm thấy người này nói đặc biệt nhiều, cô lắc đầu: “Còn chưa có.”

“Vậy chồng cô sau này ở nhà, không chừng có thể một tay ôm cô, một tay ôm con...”

Các ngón tay của Giản Trì Hoài ở khuỷu tay khẽ ấn xuống, nghe nói như vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên. Chử Đồng cũng không nói tiếp, vẻ mặt ngẩn ra, rất kỳ quái. Những lời của người dẫn chương trình lại có thể biến hóa thành những hình ảnh khó mà phân biệt được thật giả len vào trong đầu cô, cảnh tượng như vậy thực sự rất đẹp, cô lại lộ vẻ sợ hãi, cảm thấy sẽ không thuộc về cô.

Cô gái trong ban tổ chức đi lên, mang theo một hộp nhung tinh xảo, người dẫn chương trình đem trao nó cho Chử Đồng, Chử Đồng hé miệng tủm tỉm cười, Giản Trì Hoài cũng không khỏi bật cười, thật đẹp.

Nghe nói, kế tiếp còn có một trận thi đấu, chuyện tốt thành cặp, đêm nay sẽ tặng đúng hai cặp. Chử Đồng đi theo Giản Trì Hoài xuống dưới sân khấu, cô không thể chờ đợi được mở hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn, chiếc nhẫn tròn tròn, phát ra ánh sáng,

Chử Đồng cầm chiếc nhẫn của nữ tự mình đeo vào, vừa khít. Cô không kịp suy nghĩ nhiều, kéo bàn tay Giản Trì Hoài, muốn đem chiếc nhẫn dành cho nam đeo vào, bỗng động tác trong tay liền dừng lại.

Cô nâng mắt nhìn Giản Trì Hoài, ánh mắt người đàn ông thâm trầm, đồng thời nhìn cô chăm chú, cô nhanh chóng tìm cho mình một lối thoát: “Thử xem thôi, biết đâu không vừa? Tốt xấu gì cũng là vàng.”

Cô lấy nhẫn đeo vào, quả thực, rất lớn nha. Ngón tay Giản Trì Hoài thuộc loại thon dài, đặc biệt đẹp, nhẫn ít nhất phải nhỏ hơn một số, Chử Đồng xoay người bước đi, Giản Trì Hoài nhanh tay kéo cô lại: “Đi đâu vậy?”

“Đi đổi lại.”

Giản Trì Hoài lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được: “Không cần, đi thôi.”

Thật là mất mặt.

Chử Đồng vẫn luôn suy nghĩ rất thực tế, đây vốn là thắng được, không trộm không cắp, nếu như không vừa, để trong nhà cũng thật phí phạm: “Đợi em.”

Cánh tay cô giãy ra, đi từ từ đến sân khấu, Giản Trì Hoài đứng trong đám người, trông thấy Chử Đồng đi về phía người dẫn chương trình, hai người cúi đầu nói chuyện, Chử Đồng đưa ra chiếc nhẫn của nam, Giản Trì Hoài không khỏi ngó nghiêng hai bên đám người, sau đó từng bước một lui lại, lùi đến bên ngoài. Kia chỉ là một cái nhẫn mà thôi, đối với Giản Trì Hoài mà nói, không có cũng được, anh mua đồ, không vừa chưa bao giờ đổi, chính là mua lại, đừng nói đến những loại không cần tiền này, còn muốn mở miệng nói đổi lại cho anh một cái?

Chử Đồng thỏa mãn như ý nguyện, đổi lại cái nhẫn nhỏ hơn một số, nhưng không thấy Giản Trì Hoài ở chỗ ban đầu, cô len qua đám người, trông thấy Giản Trì Hoài đứng xa xa, cô bước nhanh đến: “Sao lại đến chỗ này đứng?”

“Mất mặt.”

“Mất mặt cái gì hả?” Chử Đồng kéo ngón tay Giản Trì Hoài, đeo nhẫn vào cho anh, khóe miệng cô không khỏi câu lên: “Loại đồ vật như nhẫn này ấy à, không thể tạm chấp nhận được, nhất định phải vừa vặn.”

Giản Trì Hoài nhìn thấy nhẫn vàng óng ánh trên ngón áp út, ánh mắt anh rơi xuống trên mặt Chử Đồng: “Đúng vậy, không thể 'tạm' được, cũng giống như người vậy.”

Chử Đồng nhanh chóng giữ chặt tay anh: “Đi thôi.”

Cô giơ ngón tay lên trước mặt, vừa đi vừa nói: “Thực ra nhìn rất đẹp đúng không, vàng không giống kim cương, giá trị của nó rất được bảo đảm.”

Khi qua đường quốc lộ, Giản Trì Hoài kéo tay Chử Đồng, cô có thể cảm nhận được chiếc nhẫn của anh chạm vào mình, Chử Đồng không khỏi ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của người đàn ông, đang đi, Chử Đồng dừng bước: “Em cảm thấy hình như mình quên chuyện gì đó.”

“Có thể quên được chuyện đó, chắc chắn không phải chuyện quan trọng, hơn nữa cũng lấy được vàng miễn phí rồi, những chuyện khác còn coi là chuyện sao?”

“Cũng phải.” Chử Đồng vui vẻ theo Giản Trì Hoài trở về, vào nhà, người giúp việc đã sớm thu dọn rồi rời khỏi đây.

Chử Đồng quét mắt về phía bàn ăn, đột nhiên nhớ lại: “Trời ạ, thuốc của em chưa mua.”

Cô xoay người định đi, Giản Trì Hoài kéo tay cô lại: “Em nhìn xem mấy giờ rồi?”

“Còn sớm.”

Hơn nữa cũng không xa, Chử Đồng đi hai bước, bị Giản Trì Hoài bắt về: “Không phải muốn giúp anh nghĩ cách à? Em nghĩ được cách ứng phó chưa?”

Chử Đồng đứng tại chỗ lắc đầu: “Chưa nghĩ ra.”

“Chính là không đem chuyện của anh để trong lòng.”

Chử Đồng nghĩ đến gọi điện cho Giang Ý Duy trước, cô đi theo bên cạnh Giản Trì Hoài, người đàn ông đến trước sô pha, cầm lấy điều khiển từ xa, Chử Đồng vội vàng giữ cổ tay anh lại: “Đừng xem TV.”

“Tại sao?” Giản Trì Hoài giơ tay lên: “Những tin kia cũng có thể đã qua rồi.”

Chử Đồng kiễng ngón chân, đoạt lấy điều khiển trong tay anh: “Qua rồi thì tốt, ngộ nhỡ có người không bỏ qua thì sao?”

Người đàn ông ngồi vào sô pha: “Anh không có bệnh, em chẳng phải là bằng chứng tốt nhất à?”

Chử Đồng cũng đồng ý điểm này, nhưng mà... cô ngồi xuống cạnh anh, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng: “Giản Trì Hoài, trước đây anh dẫn theo Trần Lộ, như vậy nói trắng ra, không chừng toàn bộ Tây Thành đều biết cô ta là người phụ nữ của anh. Nếu như sau này cô ta nhảy ra cắn anh một cái, chúng ta làm gì bây giờ?”

“Loại chuyện này, cũng không thể không có khả năng.”

“Anh nói anh không chạm vào cô ta, nhưng người khác chỉ tin những gì họ thấy, quyền lợi đặc biệt và cơ hội diễn xuất của cô ta, tất cả đều do anh mang đến.”

Hai tay Giản Trì Hoài bắt lại sau đó đặt lên đùi, vẻ mặt không chút nôn nóng và phẫn nộ, nhưng lại âm trầm u ám: “Lúc ấy anh thầm nghĩ tìm một người để kết hôn, loại chuyện này, anh không muốn bất kỳ ai biết được. Thậm chí ba mẹ anh cũng gạt, về phần đứa con, anh chỉ cần nói không muốn có, hoặc nhận nuôi là được. Anh cho rằng, anh có thể giấu đi.”

Anh nghiêng đầu, nhìn Chử Đồng một chút: “Không cần lo lắng, hẳn là Trần Lộ không dám, sau này cô ta vẫn còn muốn tồn tại trong giới giải trí mà.”

Nhưng chắc chắn Giản Trì Hoài không nghĩ đến, anh cung cấp tài nguyên cho Trần Lộ, lại làm trò trước mặt mọi người bảo vệ cô ta, Trần Lộ không có khả năng sẽ trơ mắt nhìn cả người và tiền đều không có. Nhưng có một điểm, Chử Đồng đặc biệt không nghĩ ra: “Trần Lộ, có phải cô ta biết rõ cơ thể anh không được?”

“Hẳn là vậy.”

“Hai người thử rồi?” Chử Đồng ngồi thẳng dậy, đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô. Giản Trì Hoài quét mắt về phía cô, sau đó từ trên cao quét xuống, rồi lại quét từ dưới lên: “Em cảm thấy anh sẽ thử cùng cô ta?”

Cô gượng gạo cười hai tiếng: “Bằng không, sao cô ta biết được?”

“Giống như tối hôm qua em nói, đàn ông điều kiện như anh, một khi mang theo người phụ nữ nào ra ngoài, ai cũng đều nể mặt cô ta, mọi chuyện đều thuận theo cô ta. Không cần nhiều, chỉ cần hai ba lần, ham muốn của cô ta sẽ tăng lên, sao có thể cự tuyệt được chứ?”

Chử Đồng cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống: “Em chưa từng nói qua những lời này.”

“Tiếp theo, mới là lời của em, đúng, cô ta đã từng dùng sắc đẹp dụ dỗ, không chỉ một lần, nhưng anh thờ ơ. Như vậy còn không rõ ràng sao? Dường như mọi người đàn ông đều không vượt qua được rào cản cám dỗ này, cho nên, Trần Lộ cảm thấy anh có bệnh.” Giản Trì Hoài phân tích đâu ra đấy, anh đương nhiên sẽ không nói với Chử Đồng, cái anh gọi là bệnh, là anh cố ý để lộ cho Trần Lộ biết.

Đầu mày Chử Đồng nhíu lại: “Nhưng sự thật chứng minh, anh rất tốt nha, sao anh có thể thờ ơ đối mặt với 'mỹ nhân kế' như vậy?”

Bị Chử Đồng nói như vậy, Giản Trì Hoài cũng nhanh chóng tỏ vẻ mình có bệnh, anh khẽ thẳng hai vai: “Anh cũng không biết.”

“Ngày mai, chúng ta vẫn nên trở về đi, nếu đã không nghĩ ra kế sách vẹn toàn, vậy thì tới đâu tính tới đó.”

“Tính thế nào?”

Tâm tình Chử Đồng khó tránh lần nữa trở nên nặng nề, Giản Trì Hoài từ trong túi lấy điện thoại di động ra: “Em đi nghỉ trước đi, anh gọi điện cho quản lý Hoa một chút, có việc cần dặn dò.”

“Vâng.” Chử Đồng đứng dậy, quản lý Hoa đi theo Giản Trì Hoài không phải một hai ngày, thời gian này, hẳn là sẽ không nói lung tung với anh.

Lên lầu, Chử Đồng đẩy cửa phòng ngủ ra, chân còn chưa bước vào trong liền thu trở lại, bên cạnh còn có một căn phòng, cô vào phòng khách, tắm rửa qua rồi ngồi trên mép giường, cô nâng tay chăm chú nhìn ngón tay của mình, không tự chủ mà nụ cười lan đến khóe miệng.

Giản Trì Hoài lên lầu, không thấy Chử Đồng trong phòng, trong đầu cũng đoán được cô chắc chắn đang ở phòng bên cạnh.

Chử Đồng ngủ một ngày một đêm, tinh thần lúc này vô cùng tốt, nhưng cô vẫn nằm trong chăn giả vờ ngủ. Giản Trì Hoài đi đến cạnh giường, kéo chăn ra tạo thành một khe hở, sau đó chui vào trong. Anh ghé vào người cô: “Ngủ rồi à?”

Cô làm ra bộ dạng mơ mơ hồ hồ: “Ừm, ngủ.”

“Đừng giả vờ nữa, ban ngày anh cho em ngủ nhiều như vậy, chính là muốn cho tinh thần em ban đêm được tốt.”

Chử Đồng đem khuôn mặt vùi sâu vào trong gối, cô sao không có chút phòng vệ nào?

Giản Trì Hoài nắm chặt tay cô, nhẫn vàng vẫn đeo trên tay anh, anh hôn lên cần cổ tinh tế của cô, một hồi tê dại từ đầu ngón tay Chử Đồng lan đến tận cơ thể, Giản Trì Hoài cắn cắn vành tai xinh xắn của cô.

“Một lần cuối cùng, mai chúng ta trở về.”

“Anh nghĩ được cách rồi?”

“Chưa nghĩ ra, chuyện ngày mai để ngày mai nói.” Bàn tay Giản Trì Hoài xốc áo ngủ của cô, lòng bàn tay chạm vào nơi đầy đặn mềm mại.

Chử Đồng cảm thấy cô đến đây hai ngày, cái khác không giúp được, nhưng lại giao mình cho anh, từ trong ra ngoài bị anh ăn sạch sẽ.

“Giản Trì Hoài, sao chúng ta không tìm việc khác để làm?” Chử Đồng trở tay muốn đẩy anh ra, nhưng bản thân đang nằm úp sấp, không có lực. “Hai người ở cùng một chỗ, không phải chỉ có trên giường.”

Người đàn ông vươn tay, trực tiếp che miệng cô lại: “Có sức lực, giữ lại sử dụng sau đi.”

Chử Đồng kéo căng hai chân, miệng phát không ra tiếng động, chính yếu vẫn là không lay chuyển được sức lực của Giản Trì Hoài, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.

---

Hôm sau.

Khi Giản Trì Hoài tỉnh lại, Chử Đồng đã mặc xong quần áo ngồi cạnh giường, cánh tay người đàn ông ôm thắt lưng cô: “Ngủ nữa đi.”

“Chúng ta trở về đi.”

“Ừm.” Người đàn ông đồng ý, nửa người trên tiến sát lại, gối đầu lên chân Chử Đồng, cô không khỏi sờ sờ nhẫn trên ngón tay Giản Trì Hoài.

Khi ô tô rời khỏi, Chử Đồng vẫn nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, Giản Trì Hoài đóng cửa xe, cô thu tầm mắt lại: “Trước tiên em gọi một cuộc điện thoại về nhà, hai ngày này, họ nhất định gấp đến điên rồi.”

“Trực tiếp về thẳng đi, có một số việc, trong điện thoại khó nói rõ được.”

Cũng phải, Chử Đồng bỏ lại điện thoại di động: “Hay là em ra mặt nói giải thích, tin tức em đã đăng, không phải do em làm, nội dung bên trong càng thêm phỉ báng.”

“Thực ra, cách không phải là không có.”

Chử Đồng nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn anh: “Cách gì?”

“Trước hết công khai quan hệ giữa chúng ta, chúng ta là vợ chồng, lại do em ra mặt tuyên bố, chuyện này không phải đơn giản hơn à?”

Vẻ mặt Chử Đồng đổi rồi lại đổi: “Em không nghe lầm chứ? Anh nói, công khai quan hệ giữa chúng ta?”

“Chúng ta chưa ly hôn.” Giản Trì Hoài nhấn mạnh.

“Đúng vậy.” Chử Đồng chưa nghĩtới điều này. “Nhưng mà... không phải hôn nhân bí mật sao?”

Cuộc hôn nhân này trước kia chính là vậy, hai người đã quy ước. Mặc dù Giản Trì Hoài gặp người thân bên phía Chử Đồng, nhưng không có nghĩa là, sẽ muốn công khai với bên ngoài.

Hai tay người đàn ông đặt trên vô lăng, nói: “Không phải bây giờ không có cách sao? Em trực tiếp xuất hiện, nói tin tức không phải do em viết, rồi giúp anh chứng minh, ai sẽ tin? Ai muốn tin? Nhưng nếu em là vợ của anh, vậy thì khác, lời nói của em và Trần Lộ, độ tin cậy của ai cao hơn?”

Chử Động lẳng lặng, trong đầu đủ mọi suy nghĩ, lẽ nào bối rối lâu như vậy, biện pháp lại đơn giản như thế sao?

Giản Trì Hoài đánh tay lái, xe bắt đầu xuống núi, vẻ mặt Chử Đồng đăm chiêu, đúng lúc người đàn ông mở miệng: “Không sai, cái gì cũng không dùng được, cho dù em nói dùng thân mình thử qua, nhưng loại quan hệ này của chúng ta, giữa vợ chồng thân mật, đúng là không cần phải giải thích rõ lý do.”

“Công khai, anh có nghĩ tới người nhà anh chưa? Nhà họ Giản có đồng ý không?”

Xem ra với Tưởng Linh Thục, cuộc hôn nhân này cứ im hơi lặng tiếng kết thúc là tốt nhất, nếu như công khai, bà nhất định là người đầu tiên không đồng ý.

“Không đồng ý cũng phải đồng ý, danh dự anh bây giờ bị hao tổn, chẳng lẽ bọn họ muốn anh cả đời bị người ta chỉ trỏ, nói anh bất lực? Như vậy đổi lại đối với nhà họ Giản mà nói, càng thêm nhục nhã.”

Trước đây, suy nghĩ lung tung, thực ra Chử Đồng cũng có một loạt suy nghĩ, nhưng cô chỉ duy nhất không nghĩ đến mặt này. Việc này đúng thật là rất mất mặt, nhưng sau khi công khai thì sao? Chử Đồng thấp thỏm lo âu, phải nói là, cảm thấy không yên.

“Không phải là anh đã sớm nghĩ được? Nếu đơn giản như vậy, còn lãng phí thời gian hai ngày làm cái gì?”

“Là anh thấy em không nghĩ ra được, mới nghĩ ra hạ sách này.”

Chử Đồng ôm chặt tấm thảm mỏng trong tay, Giản Trì Hoài chạy một mạch về, cho đến khi cảnh sắc ngoài cửa sổ càng lúc càng quen thuộc, Chử Đồng nhìn: “Em phải về nhà.”

“Anh có việc, tranh thủ về Bán Đảo Hào Môn trước, nếu thực sự không được, anh sai tài xế chở em về.”

Anh đã nói như vậy, Chử Đồng đương nhiên không thể phản đối.

Hai người trở lại Bán Đảo Hào Môn, xe vừa dừng lại, liền trông thấy một bóng dáng mảnh mai bước nhanh lại, người phụ nữ khom lưng, gõ nhẹ cửa kính: “Tứ ca, Tứ ca.”

Vẻ mặt Giản Trì Hoài lạnh lùng, anh hạ cửa xe nhìn về phía Trần Lộ: “Chuyện gì?”

“Hai ngày không liên lạc được với anh, em thấy lo lắm.” Trần Lộ thấy người ngồi trên ghế lái phụ là Chử Đồng, trong lòng cảm thấy đau nhói. Giang Ý Duy nói là thật, tiếng cô giẫm lên giày cao gót lanh lảnh, thiếu chút nữa không đứng vững được.

“Tứ ca, anh không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.”

“Bên ngoài đều lan truyền tin tức kia. Tứ ca, sao anh vẫn cùng với Chử Đồng đi ra đi vào vậy?”

Cánh tay Giản Trì Hoài chỉ ra ngoài cửa sổ xe: “Tôi ở cùng một chỗ với ai, khi nào đến lượt em quản?”

Trần Lộ nghe thấy thái độ này, chỉ biết là xong rồi, cô nhìn chằm chằm Chử Đồng ngồi ở ghế lái phụ: “Tứ ca, chị ta muốn hại chết anh.”

Chử Đồng không nhịn được nữa: “Cô đừng có đảo lộn như vậy, tin tức kia là ai tung ra, trong lòng cô rõ ràng nhất.”

Trần Lộ chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn: “Sao tôi biết được? Tên của bài viết là chị, chị định chơi xấu à?”

Chử Đồng không muốn cùng cô ta tranh cãi thêm, lãng phí lời nói, cô đẩy cửa xe bước xuống: “Để em tự bắt xe đi.”

Giản Trì Hoài kéo lại, cũng không giữ chặt cô: “Đợi chút, anh sai tài xế đưa em về.”

Trần Lộ đứng bên cạnh, tự thấy mình trở thành kẻ dư thừa, cô thẳng người, đứng trên bãi cỏ xa tiền.

“Chử Đồng, chị đừng hại Tứ ca, cách xa anh ấy một chút, bây giờ bên ngoài phóng viên đều tìm anh ấy...”

“Vì sao tôi phải cách xa anh ấy một chút?” Chử Đồng cười lạnh.

Trần Lộ nắm chặt bàn tay: “Giống như chị nói, hai người đã là quá khứ rồi, hơn nữa chị ở bên cạnh anh ấy, một chút lợi ích cũng không có.”

Chử Đồng quay lại cười: “Trần Lộ, khi cô ngông nghênh tự đắc nói chuyện với tôi, có nghĩ tới đề nghị của tôi nói với cô chưa? Tôi 'mời' cô đi cục dân chính điều tra tình trạng hôn nhân của Giản Trì Hoài, khẳng định là cô không biết, anh ấy là chồng của tôi, tôi là vợ của anh ấy. Cô lấy thân phận gì bảo tôi cách xa anh ấy một chút?”

Giản Trì Hoài ngồi trong xe, ngón trỏ khẽ vuốt cánh môi, khóe miệng theo đó mà khẽ nhếch lên.

~

~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.