Ý niệm này vẫn xoay quanh ở trong đầu Chử Đồng không xua tan được. Giản Lệ Đề sống dưới sự che chở của nhà họ Giản từ nhỏ, trừ lúc bị bệnh phải chịu đau đớn ra thì chưa bao giờ gặp phải khó khăn thiệt thòi gì.
Nhưng còn người khác thì sao? Chử Nguyệt Tinh thì sao?
Đôi đũa trong tay va vào đáy bát, bởi vì quá dùng sức mà cái bát bị đổ nên cháo bắn ra, rơi trên mu bàn tay Giản Lệ Đề. Cô sợ hãi kêu lên, nhưng phản ứng đầu tiên lại là đứng dậy kéo tay Chử Đồng: “Chị dâu, chị không sao chứ?”
Chử Đồng lắc lắc đầu, Giản Lệ Đề rút khăn tay đưa cho cô, quay ra nói với Giản Trì Hoài ngồi phía đối diện: “Anh, anh đừng như vậy nữa, phụ nữ là để dỗ dành mà.”
Giản Trì Hoài liếc nhìn Chử Đồng, nói: “Có đôi khi, dỗ dành cũng không phải là tốt“.
“Vậy cũng phải dỗ chứ.” Giản Lệ Đề không hiểu rõ mọi chuyện nên có chút luống cuống. Chử Đồng lấy lại tinh thần, nhận lấy chiếc khăn tay từ tay cô: “Chị không sao, cháo cũng không quá nóng.”
“Chị dâu, tại sao hai người cãi nhau?”
Chử Đồng nhìn thẳng vào mắt Giản Lệ Đề: “Không cãi nhau.”
“Đừng gạt em.”
“Được rồi.” Giản Trì Hoài đứng dậy: “Em quản truyện người lớn làm gì? Ầm ĩ hay cãi nhau, chuyện này cũng không liên quan em.”
Đúng vậy, không liên quan.
Chử Đồng nhíu mày, Giản Lệ Đề cái gì cũng không biết, nhưng nếu như cái gì em ấy cũng biết, em ấy có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bi-mat-tinh-yeu-tham-kin/2365861/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.