Cô kịp về tới Bán Đảo Hào Môn trước khi Giản Trì Hoài về nhà. Chử Đồng xách một chiếc túi trong tay, vì da mặt mỏng nên bảo người làm ai nấy về hết. Nhưng rõ ràng ở trong căn nhà này, họ không nghe lời cô.
Chỉ một câu phải chuẩn bị cơm cho Giản Trì Hoài đã 'tống cổ' Chử Đồng đi chỗ khác.
Cô cầm đạo cụ đi lên gác tìm trận địa, quay một vòng, miễn cưỡng tìm được một nơi coi như thích hợp.
Nếu ai nói với cô những người làm giáo sư thường nghiêm túc, đứng đắn thì Chử Đồng nhất định sẽ kịch liệt phản đối. Thông qua cuộc sống sau hôn nhân giữa cô và Giản Trì Hoài, có thể phán đoán giáo sư Giản tuyệt đối là một người háo sắc, không sợ gì cả. Về việc tại sao anh thả ột người vợ như cô, không đè xuống giường thì lời giải thích của Chử Đồng là thế này: Mẹ kiếp, người đàn ông này ở ngoài bao nuôi đàn bà phải không!
Nhưng ngẫm kỹ lại, cuộc sống riêng tư của Giản Trì Hoài cũng khá sạch sẽ, tối nào có thể về được thì tuyệt đối không ở bừa bãi bên ngoài.
Dưới nhà hình như có tiếng còi ô tô vọng lên. Chử Đồng ngắt ngang những suy nghĩ lung tung, xách túi lên, lao nhanh vào nhà vệ sinh.
Giản Trì Hoài đi vào phòng khách, loáng thoáng nghe thấy trên gác có tiếng nhạc vọng xuống, bèn hỏi người giúp việc đứng bên: “Chử Đồng về rồi sao?”
“Về rồi ạ, ban nãy còn nói cho chúng tôi nghỉ, bảo chúng tôi ra về hết.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bi-mat-tinh-yeu-tham-kin/2365767/quyen-1-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.