Khó khăn lắm Chử Đồng mới bình tĩnh lại được. Cô ngồi dưới đất, nhìn Lý Thông giãy giụa ở đó. Giản Trì Hoài nắm chặt tay cô, phát hiện ra nét mặt cô đã bình thản, không còn hốt hoảng như ban nãy.
Cô giơ tay, chỉ thẳng vào người đàn ông dưới đất: “Anh là hung thủ giết Đào Tinh Kỳ.”
Lý Thông làm một động tác như định nhào tới. Phía xa, có mấy người chạy đến, người đàn ông đứng đầu ra hiệu, các cảnh sát khác bèn kéo Lý Thông dậy, còng tay hắn lại. “Chúng tôi theo đuôi hắn suốt dọc đường tới đây, không ngờ vẫn để hắn tìm được cô.”
Chân Chử Đồng vẫn còn đang mềm nhũn, ngồi trên thảm cỏ nôn nóng hỏi: “Vụ án có tiến triển sao?”
“Có, trên mẩu giấy cô đưa cho chúng tôi có dấu vấn tay của Lý Thông. Còn trên trang giấy sót lại trong sổ nhật ký, chúng tôi cũng tìm thấy chứng cứ xác đáng...”
Chử Đồng nhẹ lòng: “Vậy thì tốt.”
“Cô Chử, mời cô theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến.”
Chử Đồng đáp lại một tiếng 'được': “Cho tôi ngồi một lát, tôi chưa đứng dậy ngay được.”
Cảnh sát áp giải Lý Thông rời đi. Chử Đồng khẽ dựa ra đằng sau, đầu vừa hay gối lên vai Giản Trì Hoài: “Quá tốt rồi, phá án rồi, phá rồi!”
“Quả thực còn kích động hơn cả khi bản thân em phá án nữa.”
Chử Đồng không nghĩ sâu thêm về ý nghĩa của câu này. Cô nhìn thấy quả bóng ở gần đó, quay đầu nhìn Giản Trì Hoài: “Ban nãy anh quả thật đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bi-mat-tinh-yeu-tham-kin/2365747/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.