Chương trước
Chương sau
Tay Chử Đồng đau trọn một buổi tối. Sáng sớm tỉnh dậy, không thấy Giản Trì Hoài nhưng lòng bàn tay cô đã được băng khăn tay, có lẽ vì sợ cô ngủ không yên lại cọ vào.

Khách sạn Hồ Tâm.

Ân Thiếu Trình đẩy cửa đi vào, vẫn là căn phòng đặt hôm qua, chỉ có điều bên trong đã có người đợi anh ta.

Người đàn ông dường như vừa mới tỉnh dậy khỏi vòng ôm êm ái, ánh mắt còn chút mơ hồ. Anh ta tự kéo chiếc ghế bên cạnh ra: “Anh Tứ cao siêu thật, đến cả phòng em đặt thường xuyên mà anh cũng mò ra được.”

Giản Trì Hoài mặc một bộ vest thủ công màu đen, vị trí ve áo khảm mảnh kim cương năm sao. Chiếc áo sơ mi màu trắng thuần vừa sáng sủa lại rất chói lóa. Anh ngồi đối diện với Ân Thiếu Trình, bờ môi hơi dãn ra: “Thẳng thắn luôn đi, cô phóng viên tung tin của cậu và Giang Ý Duy là người của tôi.”

Nụ cười trên môi Ân Thiếu Trình tắt ngấm, gương mặt ngập đầy vẻ u ám: “Người của anh?”

Giản Trì Hoài gật đầu: “Cậu chủ Ân muốn thế nào, tung bức ảnh hôm qua ra sao?”

Trong phòng yên ắng một lúc lâu, có gió nhẹ len lỏi vào trong qua ô cửa sổ chưa khép chặt hoàn toàn. Giản Trì Hoài ngồi ngược sáng. Ân Thiếu Trình không nhịn nổi, lắc đầu, bờ môi mỏng, lạnh lùng rướn lên: “Phiền phức cô ta mang lại cho tôi không chỉ là chút xíu, thậm chí còn kéo tôi vào một vụ án mạng. Anh hiểu mà, tôi làm vậy với cô ta đã là nể mặt cô ta là người của Dịch Sưu lắm rồi!”

Giản Trì Hoài cũng không nói nhiều, lấy một tập tài liệu từ bên cạnh ghế. Sau khi đặt lên bàn, anh đẩy tới bên tay Ân Thiếu Trình: “Chỗ tài liệu này đổi lấy thứ trong tay cậu, cậu xem có đáng không?”

Hàng mi Ân Thiếu Trình khẽ giật. Anh ta đón lấy túi tài liệu, lấy thứ bên trong ra. Giản Trì Hoài thấy gương mặt anh ta hơi biến sắc, gân xanh hai bên thái dương như xoắn tít lại. Nhưng anh ta cũng nhẫn nhịn rất giỏi, khi ngẩng đầu lên nhìn anh, những gì kìm nén trong đôi mắt gần như có thể phun ra lửa.

Giản Trì Hoài bê chiếc ly tử sa* lên, khẽ thổi một hơi lên miệng cốc rồi lúc ấy mới chậm rãi nói: “Trước khi Giang Ý Duy debut đã từng bị lừa tới phỏng vấn một công ty nhỏ, thông số trong này tôi tin cậu không thể không hiểu rõ. Cái ngọn nguồn không sạch sẽ này tôi đã phải bỏ ra một số tiền lớn để mua đứt rồi lại trải bằng con đường trước mặt cho cô ta thì cô ta mới có ngày hôm nay. Cậu chủ Ân, cậu cũng không muốn người đàn bà của mình từ nay về sau sụp đổ tất cả chứ?”

~*Một loại đất sét có nhiều ở Nghi Hưng, Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen, chủ yếu dùng làm đồ trà.

~Ân Thiếu Trình nhét lại tài liệu vào trong túi, bất ngờ có một tiếng cười dồn nén trong lồng ngực giờ bật ra: “Người bên ngoài ai cũng nói anh Tứ là con sói khoác bên ngoài cái vẻ tao nhã, xem ra là thật.”

Giản Trì Hoài khoanh tay cười: “Đừng có nhiều lời nữa, giao dịch công bằng, cậu cũng không chịu thiệt.”

Ân Thiếu Trình trở về, lúc ấy Giang Ý Duy mới dậy, mặc áo sơ mi của anh, vừa lau tóc vừa đi ra ngoài: “Thiếu Trình, anh đi đâu vậy?” Tới trước mặt anh, cô vòng hai tay qua cổ anh đòi hôn nhưng Ân Thiếu Trình không nhiệt tình đáp lại như mọi ngày. Anh lạnh lùng nhìn cô, môi cười nhưng bụng không cười, kéo tay cô ra: “Thứ hôm qua tôi đưa cho em, em còn đưa cho ai nữa?”

Giang Ý Duy không nghĩ anh giận thật, trước giờ anh luôn yêu chiều cô, nói mấy câu ngon ngọt chắc là có thể qua cửa: “Em không muốn kéo anh vào chuyện này, lỡ như báo chí tưởng anh và cô phóng viên đó có chuyện gì, em sẽ ghen.”

Ân Thiếu Trình giơ tay một ra, véo mạnh lên cằm Giang Ý Duy: “Em nói đi, rốt cuộc em là người của tôi, hay người của Giản Trì Hoài?”

Giang Ý Duy sững sờ, không ngờ anh lại nói ra câu ấy. Ân Thiếu Trình hơi đẩy cô ra một chút, túi tài liệu trong tay đập vào người cô: “Nếu không phải em đưa ảnh cho Giản Trì Hoài, tôi cũng không hay biết lúc trước em lại 'đặc sắc' đến vậy!”

Sắc mặt người con gái trắng bệch, cô từ từ ngồi xuống, nhặt túi tài liệu dưới chân lên, rút những gì đựng bên trong ra...

Lúc này Giang Ý Duy đứng không vững nữa, cứ thế ngã khuỵu xuống đất, nước mắt chảy dài như đê vỡ, vừa xấu hổ vừa mắc cỡ: “Thiếu Trình, anh nghe em giải thích. Em chỉ đi phỏng vấn thôi. Vì muốn nắm bắt cơ hội đó, em đã chụp ảnh nude nhưng em vẫn luôn rất hối hận. Bộ phim điện ảnh đó em cũng không có quay...”

“Nguồn gốc này vẫn luôn nằm trong tay Giản Trì Hoài. Từ trên xuống dưới trên người em có chỗ nào hắn chưa nhìn thấy?”

Giang Ý Duy á khẩu. Sắc mặt Ân Thiếu Trình thấp thoáng sau tấm rèm cửa, mơ hồ không rõ: “Em ở bên cạnh tôi cũng đã được một thời gian rồi. Bộ phim 'Ám dục' đó tôi sẽ sắp xếp cho em một vai. Sau này đừng tới tìm tôi nữa.”

Giang Ý Duy tròn mắt, sắc mặt u ám. Cô lắc đầu với vẻ khó tin: “Thiếu Trình, anh đâu cần phải đối xử với em như thế này.”

“Em vẫn luôn qua lại giữa tôi và Giản Trì Hoài, em tưởng tôi thật sự không biết?”

“Không, giữa em và anh ấy...”

“Đi đi!” Ân Thiếu Trình xách bả vai cô lên không chút nể tình: “Giang Ý Duy, tôi chơi chán em rồi, đám đàn bà muốn lên giường của Ân Thiếu Trình này còn đang xếp hàng ngoài cửa kìa, thiếu đi em, tôi không quan tâm, để tôi phải bảo em cút!”

Giang Ý Duy bị anh đẩy ra ngoài, nước mắt đầm đìa, nỗi đau trong lòng không thể bình phục: “Thiếu Trình, anh nghe em giải thích!”

“Mấy chuyện tồi tệ khi trước của em tôi không muốn nghe nữa, chỉ cần Ân Thiếu Trình này muốn, người thế nào mà chẳng được? Tôi thật sự chán ghét em rồi, vui vẻ bên nhau thì cũng vui vẻ chia tay, đi đi.” Anh nói lời đoạn tuyệt, sắc mặt cũng mang sự ghét bỏ đến tàn nhẫn. Giang Ý Duy như rớt từ thiên đường xuống địa ngục, rất lâu sau vẫn chưa thể tỉnh lại.

Hôm nay Chử Đồng được nghỉ, sau khi tỉnh dậy thì ôm máy tính ngồi trước giường lướt web. Giản Trì Hoài đi vào, vừa đi vừa cởi quần áo. Chử Đồng kinh ngạc tròn mắt: “Sao anh đã về rồi?”

“Ừm, hôm nay không có tiết, vừa ra ngoài xử lý mấy việc.” Giản Trì Hoài cởi sơ mi ra, để lộ cơ bắp rắn chắc. Thời tiết bỗng nhiên oi nóng, mây đen đen như mực đè xuống đầu, có một cảm giác ngạt thở không thể chạm tới. Anh thay bộ quần áo thoải mái rồi đi tới trước giường: “Tay thế nào rồi?”

“Vẫn ổn.”

Giản Trì Hoài lật chăn ra, ngồi xuống bên cạnh cô, tay còn có một số động tác thân mật, bên ngoài bỗng vọng vào tiếng gõ cửa vô duyên.

“Cậu Giản, cô Giang muốn gặp cậu.”

“Không gặp!” Giản Trì Hoài nhắm mắt lại.

“Cô chủ... Cô chủ cũng tới cùng, bên ngoài đổ mưa rồi ạ.”

Con ngươi sâu hút của Giản Trì Hoài mở ra, bên trong có một sự bực bội thoáng qua. Anh nhìn Chử Đồng: “Anh xuống nhà một lát.” Chử Đồng còn chưa đồng ý, Giản Trì Hoài đã lật chăn ra, đi xuống.

Ngoài cửa sổ đột ngột truyền tới tiếng sấm dậy, cơn mưa nói đổ xuống là đổ xuống ngay, những hạt mưa to như hạt đậu đập lên cửa sổ, làm màng nhĩ người ta rung lên đau đớn. Chử Đồng đứng dậy thay quần áo, vội vàng đi xuống nhà.

Giản Lệ Đề cùng với Giang Ý Duy đứng ngoài cửa sắt. Giản Trì Hoài che ô đi ra, cánh cửa trước mặt anh từ từ mở ra, tiếng sấm đùng đoàng. Người đàn ông đứng trong quầng sáng tựa một vị thần. Ánh mắt anh quét qua Giản Lệ Đề: “Em vào nhà đi đã!”

“Anh, anh giúp chị Ý Duy đi!”

“Vào đi!”

“Không đâu, em phải ở bên cạnh chị ấy.”

Chử Đồng giương ô ra ngoài theo. Cô đi xuyên qua con đường nhỏ trong sân, trong cơn mưa dữ dội, chẳng ai chú ý tới cô. Giang Ý Duy như người mất hồn, cả người ướt sũng. Cô ta bất ngờ quỳ rạp xuống, hai tay níu chặt lấy đôi chân Giản Trì Hoài: “Anh Tứ! Số phận của em đều nằm cả trong tay anh, em không còn nơi nương tựa nữa. Anh nể tình em luôn nghe lời mà tha cho em đi, nể tình anh đã từng... 'muốn' em mà tha cho em đi...”

Chân Chử Đồng vừa dẫm lên một cánh hoa dính đầy bùn đất thì lập tức như bị đổ chì. Cánh hoa kiều diễm bị nghiền nát thành muôn mảnh dưới chân cô...

~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.