Hứa Bùi ngồi ở ghế lái, hai tay nới lỏng vô lăng, nhẹ nhàng vòng về bên trái. 
Bánh xe cũng rẽ trái theo, hướng về phố Trường Cửu. 
Nhan Thư lặng lẽ nhìn anh, yên lặng thở dài. 
Không biết hôm qua cô bị đứt sợi gân quỷ quái nào mà lại chủ động xin đi, nói phải đến nhà Hứa Bùi chăm sóc anh một ngày ba bữa. 
Thật ra, khi lời vừa ra khỏi miệng, cô đã hối hận ngay lập tức. 
Chăm sóc Hứa Bùi một ngày đến những ba bữa à, vậy mấy ngày sắp tới, chẳng lẽ vẫn luôn ở trong nhà anh? 
Chuyện này nếu là trước kia thì cũng được thôi. 
Con người của Hứa thần, cô tuyệt đối yên tâm. 
Nhưng vấn đề bây giờ là, cô rất không yên tâm đối với bản thân mình! 
Gần đây đầu óc cô cứ như bị co rút vậy, vừa nhìn thấy Hứa Bùi là như sa vào vũng bùn, nhất định sẽ… 
“Đang nghĩ gì thế?” Giọng nói của Hứa Bùi truyền đến từ bên cạnh. 
Nhan Thư lập tức tỉnh táo lại, “Không, không nghĩ gì hết.” 
Cô bối rối quơ quơ điện thoại, “Tôi đang nói chuyện phiếm với bạn bè.” 
Trên màn hình là hộp thoại Wechat với Điền Tư Điềm, dưới cùng là tin nhắn cô ấy mới gửi: 
[Nhan Nhan!!] 
[Má nó chứ!!!!!!] 
[Hứa thần đưa cậu đến phòng làm việc của anh ấy???] 
Nhan Thư lặng lẽ nhìn chiếc xe lái vào tiểu khu, cô nghĩ thầm: Bây giờ đã thăng cấp thành nhà anh ấy rồi. 
Cô trả lời lại một câu: [Chị em à, tớ đi học thêm…] 
Điềm Tư Điềm căn bản không quan tâm cô đi làm gì, chỉ gửi đến một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bi-mat-chon-san-truong/1042671/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.