Trong lúc Nhan Thư quy quy củ củ phân chia cá tôm, cô khẽ nheo nheo liếc mắt nhìn Hứa Bùi một cái, thấy anh không chú ý, muốn trộm giấu hai con vào thùng. 
Kế hoạch mới vừa thực thi được một nửa, người đàn ông trước mặt giống như vô tình quay đầu lại, miệng vết thương sau gáy lập tức bại lộ trước mắt cô. 
Nhan Thư tức khắc sinh ra áy náy trong lòng, ngoan ngoãn đem giấu đi thùng tôm vốn chia cho riêng anh. 
Đợi phân chia cá tôm xong, Quan Văn Cường cũng đã đi xa, cô trộm từ trong túi lấy ra một đồ vật, nhét vào trong tay Hứa Bùi. 
Hứa Bùi hạ mắt nhìn: “Đây là cái gì?” 
“Thuốc trắng Vân Nam.” Nhan Thư nhắc nhở anh, “Để anh bôi lên vết thương.” 
Hứa Bùi không rõ nguyên nhân: “Vết thương gì?” 
Nhan Thư chỉ chỉ sau gáy anh, thấy vẻ mặt anh vẫn còn mờ mịt, sốt ruột, theo bản năng đề cao âm lượng: “Tối hôm qua tôi đè anh trên bãi cỏ không cẩn thận làm anh bị thương.” 
“…” 
“…” 
Nhan Thư có chút xấu hổ nhắm mắt, cô vừa nói cái gì? 
Bạn học Hứa Bùi nghiêm trang gật đầu, hàm súc tỏ vẻ: “Vậy lần sau em cẩn thận một chút.” 
Nhan Thư: “…” 
Cô không còn mặt mũi mà ở lại chỗ này nữa, vội vàng xách theo cái thùng cao chạy xa bay. 
Bên kia Điền Tư Điềm đã bắt đầu đốt lửa, thấy cô chạy tới, nghi hoặc liếc nhìn cô: “Sao tai cậu đỏ thế?” 
Nhan Thư bình tĩnh: “Chạy một đoạn đường xa như vậy, có thể không đỏ ư?” 
“Làm gì mà chạy xa?” Điền Tư Điềm thuận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bi-mat-chon-san-truong/1042656/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.