Màn đêm trên núi dường như tối đen hơn. 
Nhan Thư hỏi mượn túi công cụ của Hứa Bùi, nhè nhẹ bước đi trên con đường nhỏ bên ngoài lều, nhịn không được mà cảm thấy may mắn: “May mà người kia chỉ nói chứ không thật sự chạy đến xem.” 
Bằng không sẽ phải chui xuống đất mất. 
Dường như nghĩ tới cái gì, hỏi anh: “Sao anh ở đây?” 
“Đoàn đội tổ chức team building.” Giọng Hứa Bùi trầm xuống nhưng Nhan Thư lại thấy thở phào một cách khó hiểu. 
Nhan Thư bừng tỉnh “ồ” lên một tiếng, bảo sao trùng hợp như vậy, quay đầu, tầm mắt lơ đãng rơi vào sau gáy của anh, kinh hãi thốt lên: “Sao đầu anh lại thế này, bẩn quá!” 
Hứa Bùi nhăn mặt: “Em hỏi tôi?” 
Nhan Thư sửng sốt rồi mới mơ hồ nhớ lại khung cảnh vừa rồi. 
Tầm mắt cô quét lên quét xuống, lắp bắp: “Cái này, cánh tay này cũng là tôi đè lên?” 
Khuôn mặt Hứa Bùi tối sầm lại, liếc cô: “Em nói xem?” 
Nhan Thư không dám nói tiếp nữa. 
Cô nhìn anh rồi lảng sang chuyện khác: “Cục u trên trán anh rất độc đáo nha.” 
Nghe thấy cô còn mặt mũi để nói đến chuyện này, khuôn mặt tuấn tú của Hứa Bùi càng trầm hơn. 
Nhan Thư nhìn sắc mặt anh dần dần biến hóa, không quá chắc chắn nói: “Chuyện này chắc là không liên quan đến tôi… nhỉ?” 
Hứa Bùi mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của cô. 
Nhan Thư không dám tin: “Là bị, bị điện thoại của tôi đập trúng?” 
Hứa Bùi bình tĩnh lên án: “Sức lực cũng không nhỏ.” 
Nghe anh nói như vậy, Nhan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bi-mat-chon-san-truong/1042653/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.