Ba giờ khuya, Hứa Bùi đột nhiên mở mắt. 
Anh nhìn chằm chằm trần nhà, lát sau bật dậy bò xuống giường, rót một ly nước. 
Ừng ực ừng ực uống mấy ngụm to, cảm giác nóng rực trong lòng mới tản bớt đi một chút. 
Cảnh tượng trong mộng như tái hiện lại trước mắt anh. 
Anh đứng ở cạnh giường, cởi áo, ném lên giường, vừa vặn che lại đôi chân thon dài. 
Một giây sau, một bàn chân lộ ra khỏi áo sơ mi. 
Rất nhỏ, có lẽ chỉ lớn bằng bàn tay anh. 
Da thịt non mịn trắng bóc, rất chói mắt. 
Ngón chân oánh nhuận đầy đặn lắc lư trước mặt anh, âm thanh yêu kiều mềm mại như đang oán trách, âm cuối còn run run: “Áo sơ mi rơi trên chân em.” 
– 
Quan Văn Cường từ WC đi ra thấy cạnh máy uống nước có một bóng người cao gầy đứng thẳng, đang ngửa đầu uống nước. 
Cái bóng đen thùi lùi làm cậu sợ hết hồn: “Sao nửa đêm còn uống nước?” 
Giọng Hứa Bùi có chút khàn: “Cơm tối quá mặn, khát nước.” 
Quan Văn Cường đang cố nhớ lại xem buổi tối rốt cuộc Hứa Bùi ăn những gì, lại bị âm thanh của anh cắt đứt: “Cậu nửa đêm đi WC còn ôm sách?” 
Quan Văn Cường liếc nhìn cuốn《 Hình học Fractal 》trong tay, lắc đầu đi về phía bàn đọc sách, ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Bây giờ đối với tôi mà nói, đã là buổi sáng rồi.” 
Hứa Bùi bật cười, “Bị cái gì kích thích, nỗ lực như vậy?” 
Quan Văn Cường mò được tập san của trường đang đặt ngay ngắn trên bàn, mở ra một trang, ngón tay chỉ lên dòng chữ: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bi-mat-chon-san-truong/1042651/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.