Dù vậy, cô giáo của bọn họ vẫn tận tâm tận lực theo đuổi Hạ Phương suốt mười năm trời...
Đến giờ khi nhắc đến Hạ Phương, cô giáo vẫn có vẻ mặt tiếc hận như cũ.
"Chị xem nhé."
Hạ Phương nói xong, cô đứng lên, mở nhạc trong điện thoại lên, rồi phối hợp với âm nhạc, nhẹ nhàng nhảy múa.
Động tác cất bước của bài múa này rất đơn giản, nhưng thuộc loại càng về sau càng khó, mà đoạn cao trào còn chưa phải là đoạn khó nhất, độ khó của nó cứ tăng dần đến hết bài.
Ca khúc này là bài mà ngày trước Hạ Phương sáng tác cho Ngụy Thung lúc cô đang hăng hái.
Cô bảo tính cách Ngụy Thung hiếu thắng, bài hát này rất hợp với kiểu người đương đầu với khó khăn để tiến về phía trước, không cho bản thân cơ hội thở dốc. Mặc dù khi nghe đến giữa bài, sẽ hơi làm cho người ta cảm thấy không thở nổi, nhưng nghe tiếp đến cuối lại có sự biến đổi kịch tính, vượt qua khó khăn bước lên đỉnh vinh quang, làm cho người nghe bồi hồi vô cùng.
Vậy nên vũ đạo mà Ngụy Thung biên riêng cho ca khúc này cũng là kiểu càng ngày càng mãnh liệt.
Vũ công mà không có bản lĩnh nhất định thì nhảy đến nửa bài có khi sẽ thở không nổi rồi dừng luôn.
Ban đầu lúc Ngụy Thung biên bài này, cô ấy mất khoảng một tuần mới hoàn thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3481692/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.