Đội trưởng cũng nhìn sang Hạ Phương rồi nói: "Cô Hạ có quen ông chủ Tề không?"
Hạ Phương lười biếng lắc đầu: "Không quen."
Đội trưởng khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho cấp dưới đưa Triệu Nhược Văn vào.
Triệu Nhược Văn vừa nào đã chỉ ngay vào Hạ Phương rồi hô to: "Là cô ta, chính là cô ta, chính miệng cô ta thừa nhận phương thuốc đó là cô ta đưa cho tôi."
"Anh cảnh sát, ông chủ Tề, tôi vô tội thật mà, hu hu, tôi bị cô ta hãm hại."
So sánh với vẻ lạnh nhạt như không, tự nhiên tự tại của Tề Đông Thăng, Triệu Nhược Văn trông nhếch nhách hơn nhiều.
Quần áo bẩn thỉu luộm thuộm, đầu bù tóc rối không nói, khuôn mặt còn tràn ngập vẻ tang thương, vừa đi vào đã chỉ vào Hạ Phương rồi nói năng ầm ĩ, trông cô ta tách biệt hẳn với những người lãnh đạm bình tĩnh ở trong phòng này.
Chỉ với một động tác là có thể nhìn ra tính cách của một người.
Cho nên, tất nhiên là cục trưởng Kim chẳng có ấn tượng tốt gì với Triệu Nhược Văn, ông ta còn nhíu mày nữa.
"Tôi không biết cô ta có thân phận gì mà có thể khiến các vị lãnh đạo tiếp đãi cô ta long trọng như này, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật. Lúc ở bệnh viện, chính cô ta nói cho tôi biết, phương thuốc là cô ta kê cho cô giáo tôi, cô giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3470281/chuong-507.html