Vụ làm ăn này đến hơi đường đột, trong lúc nhất thời Hạ Phương lại không biết phải trả lời như thế nào mới tốt.
Lần đầu tiên gặp, Lăng Quân Hạc bị ngất xỉu ở cửa thang máy bệnh viện Giang Lâm, Hạ Phương đã bắt mạch cho ông ta, nên Hạ Phương cũng hiểu tình trạng bệnh của ông ta.
Bệnh của Lăng Quân Hạc vốn không nặng như này, bởi vì sức khỏe của ông ta không phải là quá yếu, chẳng qua ông ta cứ không phối hợp điều trị, bệnh nhẹ để lâu, hơn mười năm qua đi là trở thành bệnh cũ.
Chắc hồi trẻ ông ta từng đi bộ đội, cơ thể rất cường tráng, tại sao lại mắc bệnh, Hạ Phương không tài nào hiểu được.
Nhưng trong cơ thể ông ta rõ ràng có dấu vết của việc trúng độc, chắc là mỗi lần chỉ hấp thu với liều lượng rất nhỏ, nên độc tố tích lũy lại không rõ ràng.
Nhưng qua hơn mười năm, độc có nhỏ đi chăng nữa, cũng có thể gây chết người.
Nếu Lăng Quân Hạc chịu phối hợp điều trị từ sớm thì cho dù có bị hạ độc, cơ thể cũng sẽ không tàn tạ như bây giờ.
Nhưng ông ta lại tự sa ngã, cứ không chịu uống thuốc, không chịu điều trị, cứ như thể đang đợi đến ngày chết vậy, ông ta làm cho cơ thể khỏe mạnh của mình bị suy yếu, hao mòn dần đi.
Muốn chữa khỏi cho ông ta thì cũng không khó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3464426/chuong-503.html