"Vậy thì sáng mai dậy rồi tập, hửm?" Tư Thành nói xong, anh lại muốn đẩy Hạ Phương vào phòng tắm.
Hạ Phương quay người lại ôm lấy Tư Thành, cô cười làm nũng: "Thôi mà, cậu Thành."
Cô nhón chân, hôn một cái lên miệng Tư Thành: "Em nhất định sẽ tắm xong và lên giường trước mười hai giờ rồi đợi anh về, nha?"
Lúc cô nói, khuôn mặt mang theo nụ cười, đôi mắt sáng lấp lánh, vô hình trung mang theo một tia quyến rũ.
Lại cộng với cơ thể mềm mại của cô còn như cọ cọ, đẩy đẩy khiêu khích như có như không, Tư Thành chỉ cảm thấy có một cỗ nhiệt bốc lên trên.
Nhưng...
Anh ôm eo Hạ Phương, cúi đầu cắn môi cô: "Em có biết hậu quả của việc cố tình quyến rũ anh không hả? Phương bảo bối, e là tối nay em phải cho anh tập cùng em bằng một phương thức khác đấy..."
Hạ Phương nhướng mày: "Cậu Thành, trí nhớ của anh bị em ăn mất rồi à?"
Nói xong, cô lấp miệng Tư Thành.
Tư Thành sao mà nhớ được bây giờ đang là kỳ đặc biệt của cô cơ chứ, anh nói những lời đó chẳng qua là muốn cảnh cáo Hạ Phương đừng làm loạn nữa thôi, dù sao thì sức chống cự của anh dành cho cô quá thấp, chưa chắc anh đã nhịn được.
Đây mới là chỗ mà anh giận nhất, cô nàng này nhá, rõ ràng không cho anh được, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3463155/chuong-497.html