Ông cụ này, lúc trước là mất trí nhớ, nhưng dạo này lại bắt đầu lúc tốt lúc xấu, lúc thì nhớ được bản thân mình, nói ra được rất nhiều chuyện ngày trước, lúc sau thì lại như thể quên hết rồi, xong là xưng huynh gọi đệ với mình.
Lúc đầu, Tư Trường Thịnh còn lo là ông cụ đang giả vờ.
Nhưng qua nhiều lần, ông ta bắt đầu thăm dò ông cụ.
Có lần ông ta nói chuyện với ông cụ về hai người em trai, biểu đạt rằng mấy năm nay mình đã đổ mồ hội và cố gắng vì nhà họ Tư, sau đó tiện thể lại nhắc đến chuyện tài sản của nhà họ Tư, ông cụ vỗ vai ông ta rồi cười to: "Nhà họ Tư không phải là con lo liệu à? Gia tài của nhà họ Tư tất nhiên đều là của con, mấy người em trai kia của con, một đứa thì ở nước ngoài không về, không thèm gia sản của nhà họ Tư, một đứa thì rời nhà ra đi tự lập gia đình từ sớm, liên quan gì đến bọn chúng?"
Khoảng khắc đó, thật sự là Tư Trường Thịnh mừng như điên, chỉ kém mỗi việc chưa nhảy dựng lên thôi, bảo ông cụ thay đổi di chúc ngay lập tức, hoặc là, ngay tại chỗ lấy cổ phần chuyển nhượng làm thỏa thuận cho ông ta, cho mình hết cổ phần cũng được.
Nhưng, Tư Trường Thịnh không dám.
Lỡ đâu ông cụ giả vờ thì sao?
Ông ta lại khiêm tốn thăm dò: "Nhưng bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3450192/chuong-490.html