Chỉ cần nghĩ đến việc không được múa tiết mục mở màn, cô ấy lại buồn.
Không được múa là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề là tin này đã truyền ra rồi.
Thời gian gấp gáp, bây giờ cô ấy cũng không biết phải nói chuyện này thế nào với bên đứng ra tổ chức.
Tạm thời có việc gấp, thay người? Thay thế nào?
Nếu mà làm không tốt, trách nhiệm lớn lắm.
Ngụy Thung cắn răng, lau nước mắt, ôm chặt lấy tay Hạ Phương: "Phương bảo bối, trong tay em có thuốc gì có thể làm chị tạm thời mất đi cảm giác đau và lại không ảnh hưởng đến việc chị múa không?"
Nói xong, cô ấy cắn môi: "Chị biết chắc chắn em có, Phương bảo bối, giúp chị đi, chỉ có em giúp được chị thôi. Nếu chị mà không múa tiết mục mở màn này, hậu quả nghiêm trọng lắm, chị không gánh vác được..."
"Chị không cần mạng nữa à?" Mặt Hạ Phương u ám, cô nhíu mày: "Đừng nói là không có thuốc như thế, cho dù có, em cũng sẽ không cho chị, chị từ bỏ ý định này đi."
"Phương bảo bối, chắc chắn em có, em là thần y, chắc chắn em sẽ có."
Hy vọng khó khăn lắm mới dấy lên được bị Hạ Phương nói một câu làm dập tắt luôn, Ngụy Thung lại càng suy sụp, cô ấy kích động nắm lấy cánh tay Hạ Phương rồi khóc như mưa.
Bài múa mở màn không chỉ là một tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3442257/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.