Năm đó nhìn khắp cái Kinh Thành này, không ai là không biết ông tư Lăng ông ta.
So sánh ra, bố của Lăng Nhất Nam tư chất thường thường, tuy đã làm người nắm quyền nhà họ Lăng, nhưng trên thực tế nhà họ Lăng phải dựa vào Lăng Quân Hạc, để ông ta gánh vác cho.
Vì vậy, có quá nhiều người muốn hại chết Lăng Quân Hạc.
Trước đây lòng ông ta như tro tàn, không muốn so đo, nhưng Tư Thành nói đúng.
Nhằm vào ông ta thì cũng bỏ qua, nhưng nếu làm người khác bị thương thì sao?
Trong đầu xoẹt qua một gương mặt vừa quen vừa lạ, chồng lên khuôn mặt của Hạ Phương, bàn tay ông ta siết chặt thành nắm đấm.
Hai người quay lại phòng bệnh, quả nhiên Ngụy Thung đã tỉnh, cô ấy đau quá nên tỉnh.
Cô ấy nằm trên giường thở hổn hển, cô ấy còn rên lên vì đau đớn.
Từ lần trước bị thương đến bây giờ là gần một tháng, hầu như ngày nào cô ấy cũng phải chịu đựng cơn đau ở lưng.
Ban đầu, cô ấy biết là mình không nghe lời Hạ Phương, tập luyện quá độ dẫn tới.
Cơ thể cô ấy không chịu được việc tập luyện với cường độ cao như này, nhất là chỗ miệng vết thương, nó liên tục rách ra, làm cho cô ấy đau đớn không chịu nổi.
Nhưng sau đó, Hạ Phương kê đơn thuốc mới cho cô ấy, rồi lại dặn đi dặn lại một lượt và cảnh cáo mình, Ngụy Thung liền không dám vận động linh tinh nữa, cô ấy vẫn ngoan ngoãn nghe lời uống thuốc, đợt trước hàng ngày cô ấy cũng không luyện tập, chỉ đi lại thích hợp, không dám giày vò cái lưng của mình nữa.
Theo lời Hạ Phương nói, cứ uống thuốc theo đơn này thì mười ngày sau, miệng vết thương có thể lành lại cơ bản.
Cũng có nghĩa là, mười ngày sau, sức khỏe của cô ấy trên cơ bản là bình phục như thường, có thể tập những bài thích hợp, miệng vết thương sẽ không dễ dành rách ra nữa.
Hạ Phương kê một lần mười lăm ngày thuốc cho cô ấy, mười ngày đầu uống một loại, năm ngày sau uống loại khác, kết hợp với ăn uống, có thể bảo đảm cô ấy có thể thuận lợi hoàn thành bài diễn vào hôm thi đấu.
Với sự hiểu biết của cô ấy về Hạ Phương, hôm thi đấu chắc chắn Hạ Phương sẽ tới, đến lúc đó dù cơ thể mình có gì không thoải mái, nhưng chỉ biểu diễn có vài tiếng đồng hồ, chắc chắn cô sẽ giúp mình giải quyết.
Nhưng không ngờ, mười ngày qua đi, miệng vết thương của cô ấy không chỉ chưa lành, trái lại còn không ngừng chuyển biến xấu.
Cô ấy biết Hạ Phương bận, không muốn cái gì cũng đi làm phiền Hạ Phương, đến ngày cô ấy liền tự ý bắt đầu uống thuốc của đợt sau, nào ngờ tình hình càng ngày càng nghiêm trọng...
Mãi đến tối qua, cuối cùng cô ấy không chịu được nữa, sụp đổ.
Lúc này, ngửi thấy mùi thuốc và mùi thuốc sát trùng nồng nặc, cô ấy biết, mình đang ở bệnh viện.
Tối qua mơ mơ màng màng, cô ấy cảm nhận được là Hạ Phương đã tới.
Nhưng nếu cô đã quay về, vậy tại sao mình vẫn còn đau như này cơ chứ?
Là ảo giác của cô ấy à?
Tâm trạng của Ngụy Thung rất sa sút, cô ấy nằm sấp trên giường, im lặng rơi nước mắt.
Hết rồi, mọi thứ hỏng hết rồi.
Mọi thứ cô ấy dày công chuẩn bị đều bị hủy hoại hết rồi.
Trước giờ Ngụy Thung luôn kiêu hãnh, không dễ dàng bỏ cuộc, vì mọi thứ ngày hôm nay, cô ấy đã bỏ ra máu và nước mắt.
Tuy lần này cô ấy chỉ múa một bài mở màn nhưng việc có được cơ hội này chính là sự khẳng định và công nhận đối với năng lực của cô ấy, với cơ hội lần này, danh tiếng của cô ấy có thể được quảng bá và phổ biến rộng hơn nữa.
Không chỉ có lợi cho việc tuyển sinh của cô ấy, còn có thể giúp cô ấy tiến lên một nấc nữa.
Vì cơ hội này, cô ấy cũng đã bỏ ra rất nhiều.
Đối thủ cạnh tranh trông thấy cô ấy, đến nay đều nghiến răng nghiến lợi đấy.
Nhưng cuối cùng cô ấy lại tự đánh mất cơ hội này.
Hơn nữa, chỉ còn hai ngày nữa, cô ấy...
Ngụy Thung tuyệt vọng nằm trên giường, cô ấy cảm thấy sự kiên trì và kiêu ngạo của mình chỉ là một trò cười.
Sớm biết sẽ thế này, đáng lẽ ra ngay từ đầu cô ấy cứ thoải mái nhường cơ hội này lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]