Khi Hạ Phương tới bệnh viện, Tiết Vân Thâm vẫn đang canh ở cửa.
Nhưng mười giờ sáng hôm nay anh ta có một cuộc họp quan trọng, bởi vì Hạ Phương bảo tầm mười giờ cô sẽ về, nên anh ta đã lùi cuộc họp xuống lúc mười một giờ.
Bây giờ sắp mười rưỡi rồi, Hạ Phương vẫn chưa về nên anh ta hơi sốt ruột.
Cũng không phải là bắt buộc phải đi cuộc họp này, chẳng qua anh ta đã lùi cuộc họp lại một lần, anh ta thật sự không tiện lùi giờ xuống lần nữa.
Dù sao, người tham gia cuộc họp hôm nay cũng toàn là các sếp...
Đúng vào lúc anh ta đang sốt ruột đến mức đi qua đi lại, Hạ Phương vội vàng đi ra thang máy.
Khoảng khắc đó, Tiết Vân Thâm như nhìn thấy ánh sáng, hai mắt sáng bừng, anh ta bước nhanh ra đón Hạ Phương.
"Hạ thần y, cuối cùng cô cũng về rồi...." Tiết Vân Thâm kích động đến độ suýt rơi nước mắt.
Hạ Phương hơi nhíu mày, cô thấp giọng bảo: "Sao vậy? Chị ấy có vấn đề gì à?"
Tâm tư Hạ Phương đều đang đặt lên Ngụy Thung.
Ca bệnh của Ngụy Thung vốn không nghiêm trọng, nhưng khoảng thời gian này cô ấy không chỉ tăng cường tập luyện, còn uống phải thuốc có vấn đề, hơn nữa còn duy trì tận nửa tháng...
Hạ Phương thở dài, ít nhiều cô cũng lo sau khi cô ấy tỉnh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3439990/chuong-471.html