Khi Hạ Phương chạy đến Dược Cốc, trời còn chưa sáng.
Lão Diêu còn chưa có dậy.
Đừng thấy ông là một ông cụ, liền nghĩ ông sẽ ngủ sớm dậy sớm giống các ông cụ bình thường.
Ông là quán quân thức khuya đấy, ông giống với người trẻ bây giờ, ông thích nghiên cứu các vị thuốc lúc nửa đêm, bình thường ban ngày ông toàn ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Chỉ có Dai Annie là nghe thấy có tiếng động liền chạy như một cơn gió đến trước mặt Hạ Phương, nó thân mật lắc lắc cái đuôi, xin Hạ Phương vuốt ve nó.
Hạ Phương vuốt cái đầu lông xù của nó, cô cười nói thầm: "Vẫn là em có tâm nhất, biết ra đón chị."
Cô đã bảo mà, chó là loài vật rất thông minh, nhiều lúc còn đáng yêu hơn con người nhiều, nó còn rất trung thành nữa.
"Ngoan, em tự đi chơi trước đi, chị còn có việc." Hạ Phương an ủi con chó to hoạt bát một lúc, sau đó cô nhanh nhẹ lẻn vào tầng hầm phía sau ngôi nhà gỗ, rồi từ trong phòng thuốc của lão Diêu tìm ra dược liệu để giải độc và chữa thương cho Ngụy Thung, cô còn tiện tay nhặt một ít đồ khác nữa, nếu đã tới rồi thì không thể chạy không công một chuyến, phải lấy thêm một ít đồ về mới được.
Dạo này thời buổi rối ren, chuyến này cô về Giang Lâm, thuốc đã dùng gần hết rồi, phải chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3439242/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.