Không thể liên hệ với bên ngoài, bọn họ sẽ bị nhốt ở chỗ này.
Mà tiếng đập cửa ở bên ngoài vẫn vang lên liên lục, lỡ như ở đây thật sự xảy ra tai nạn, nói không chừng người của khách sạn sẽ lập tức mở cửa tiến vào, đến lúc đó…
Nếu như có phóng viên ẩn núp trong đó, vậy hậu quả khôn lường.
Không, không phải nếu như, là chắc chắn.
Ban đầu cô ta đã sắp xếp như vậy, nếu Hạ Phương nhìn thấu được kế hoạch này, hơn nữa còn cắn ngược lại cô ta một ngụm, vậy khẳng định sẽ không buông tha cho cô ta dễ dàng như vậy.
Lệ Minh Nhã tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt, dù vậy, trong giây lát cô ta cũng không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết.
Đây là đường cùng, dù bọn họ có đi ra hay không đều có khả năng bị giới truyền thông chụp lại.
Mà lỡ như khách sạn này thật sự bị cháy, bọn họ không đi ra ngoài, sẽ còn phiền toái hơn.
So với việc bị nhốt chết ở đây, chỗ nào cũng bị trói buộc, chi bằng nghĩ cách chủ động mở cửa đi ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Lệ Minh Nhã đen mặt, vươn tay ra: "Đỡ tao vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.”
Cô ta muốn đi ra ngoài, hơn nữa phải đi ra ngoài một cách quang minh chính đại.
Đám cấp dưới không dám chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409388/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.