Chương trước
Chương sau
“Vị này là…”



Thật ra Nam Phong đã chú ý tới Hạ Phương từ sớm, mới đầu anh ta chỉ cho rằng cô là người của Sở Lâm Xuyên, không tiện hỏi nhiều.





Thấy Hạ Phương đột nhiên đưa ra yêu cầu muốn nhìn ông cụ, anh ta không khỏi nhíu mày.



“Bác sĩ Nam, đây là Hạ Phương, thiết kế trưởng của LM chúng tôi…” Sở Lâm Xuyên nói xong, thấy vẻ mặt hơi nghi hoặc của Nam Phong thì mỉm cười nói thêm: "Cũng là chị dâu của tôi.”



Nam Phong sửng sốt.



Chị dâu?



Anh hai của anh ấy là Tư Thành, vậy chị dâu chẳng phải là…



“Hóa ra là mợ chủ, thất lễ.” Cặp mắt sắc bén của Nam Phong đánh giá toàn bộ Hạ Phương một lượt từ trên xuống dưới, thấy dáng vẻ của cô thoạt nhìn không đến hai mươi tuổi, tưởng chừng đơn giản nhưng cả người lại tỏa ra khí chất cao quý khiến người ta không thể xem thường.







Anh ta vẫn luôn tò mò, không biết người đàn ông như Tư Thành sẽ tìm một cô gái ra sao.



Nhìn thấy Hạ Phương, anh ta mới hiểu được cái gọi là xứng đôi vừa lứa.



Nam Phong nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình, cười nói: "Mợ hai hiểu y thuật sao? Mợ cảm thấy ông cụ có điểm gì không thích hợp?”



Hạ Phương khẽ lắc đầu, khóe miệng cong lên nở một nụ cười nhẹ: "Chỉ hơi tò mò, hình như có thứ gì đó ở mũi ông cụ, không tiện cho tôi nhìn một chút sao?”



Đối diện với cặp mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả của Hạ Phương, Nam Phong hơi sửng sốt, xua tay: "Đương nhiên không phải, mời mợ hai.”



Anh ta là bác sĩ điều trị chính của ông cụ, về tình huống của ông cụ, anh ta không thể nào rõ ràng hơn.



Nếu anh ta biết vì ông cụ hít phải một loại khí gas nào đó nên mới ngất, tất nhiên cũng đã quan sát mũi của ông ấy, cũng đã vệ sinh sạch sẽ.



Lúc này Hạ Phương nói trong mũi ông cụ có cái gì đó, Nam Phong vẫn hơi kinh ngạc.



Nhưng là con dâu của ông cụ, cô có tư cách kiểm tra ông ấy.



Hạ Phương mỉm cười cảm ơn rồi đeo bao tay, xoay người cúi đầu xuống, cẩn thận cầm một cây tăm bông đưa lên mũi ông cụ, nhẹ nhàng quét tìm gì đó.



Lúc này, Chử Đình Lệ vừa thu dọn phòng phẫu thuật xong bước ra thì thấy Hạ Phương đang cúi đầu “động tay động chân” với ông cụ, sợ tới mức biến sắc, vội vàng tiến lên.



“Cô đang làm gì vậy?”



Chử Đình Lệ hoảng hốt chạy đến trước mặt Hạ Phương, vỗ vào tay cô: "Ai cho cô chạm vào ông cụ?”



Hạ Phương đột nhiên bị đẩy ra bất ngờ, hơi nhíu mày, ánh mắt sắc bén dừng trên người Chử Đình Lệ.



Chử Đình Lệ cảm thấy cả người run lên, trong lòng có một loại cảm giác run rẩy không thể giải thích được.



Nam Phong tỉnh táo lại, vội vàng quát khẽ: "Đình Lệ, cô làm gì vậy?”



“Bác sĩ Nam, thân thể của ông cụ mãi mới bình ổn được, sao anh lại tùy tiện cho người khác động tay động chân với ông cụ như vậy?” Vẻ mặt Chử Đình Lệ hơi nặng nề, nói chuyện cũng vô cùng sắc bén.



Nam Phong là bác sĩ điều trị chính của ông cụ còn Chử Đình Lệ là bác sĩ chăm sóc ông cụ hàng ngày.



Nam Phong rất bận cho nên bình thường người chích thuốc kê đơn thăm hỏi khám bệnh linh tinh hằng ngày cho ông cụ đều là Chử Đình Lệ.



“Không được vô lễ.” Nam Phong trầm mặt, giọng điệu cũng thêm nặng nề: "Vị này là mợ chủ.”



Ông cụ Tư không chỉ có một đứa con trai là Tư Thành nhưng người có thể xưng là cậu chủ ở nhà họ Tư cũng chỉ có một mình Tư Thành.



Cho nên mợ chủ này tất nhiên là chỉ vợ của Tư Thành.



Suy nghĩ này khiến cả người Chử Đình Lệ hơi cứng lại, sau đó cô ta đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trừng to như muốn chọc thủng một cái lỗ trên người Hạ Phương.



“Cô là vợ mới cưới của cậu chủ sao?” Cô ta chỉ nghe nói Tư Thành kết hôn, nhưng là hôn nhân chớp nhoáng, lại còn do người phụ nữ kia mặt dày mày dạn quấn lấy Tư Thành, Tư Thành mới bất đắc dĩ phải cưới cô.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.