Câu hỏi khiến Lệ Minh Nhã đỏ mặt: “Sao tự nhiên chú hỏi làm gì?"
Đương nhiên vẫn thích chứ, nhưng...
Thái độ của Tư Thành khiến cô ta cứ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Như thể cái "thích" của cô ta vốn không đáng giá xu nào trong mắt anh vậy.
Cô ta không biết mình có chỗ nào thiếu sót để không thể được anh nhìn đến dù chỉ một lần?
Xưa có Lộc An An, nay lại có Hạ Phương.
Chẳng lẽ cô ta cứ mãi mãi chịu thua như vậy?
Lộc An An thì thôi bỏ qua, dù gì cũng từng cứu mạng Tư Thành nên anh sẵn lòng chăm sóc chiều chuộng, cho cô hết thảy của mình - Lệ Minh Nhã có thể hiểu.
Nhưng Hạ Phương thì có gì chứ?
Chỉ vì trông giống Lộc An An thôi ư?
"Ha ha, Nhã Nhã nhà mình cũng không còn nhỏ nữa rồi, thích ai thì nên thẳng thắn theo đuổi người đó chứ", tiếng cười bên kia gọi Lệ Minh Nhã trở về với hiện thức.
Cô ta mím môi, mếu máo đầy tội nghiệp: “Nhưng trong mắt anh ấy chỉ có con nhỏ Hạ Phương kia thôi, đến nỗi kim cương vừa đắt vừa hiếm cũng tìm về cho nó. Nếu không có chú thì chắc mớ kim cương đó giờ đã được đưa tới LM rồi”.
Lệ Minh Nhã thật sự tức giận. Nếu Tư Thành không nhúng tay vào chuyện này thì thôi, nhưng sự thật là anh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409343/chuong-410.html