Hạ Phương búng tay, “Mau lên, chuyển đồ xuống đi.”
“Đã rõ”, người đàn ông phía trên kia dáng người nhỏ con, mặt đen sì, nhưng hành động vô cùng mau lẹ, sức lực cũng rất lớn.
“Sếp ơi, là sếp thật à?”, người có vóc dáng nhỏ con vừa cúi đầu xuống thì lại có một cái đầu to khác thò ra xem, là một người đàn ông cao lớn cường tráng.
Hạ Phương trợn trắng mắt: “Đừng lề mề, nhanh lên.”
“Tới đây tới đây, hê hê”, người đàn ông cao to ngây ngô cười, vội vàng quay người cùng người nhỏ con lấy dây thừng cột một cái rương to rồi từ từ thả xuống.
Hạ Phương tiến lên đỡ lấy cái rương kia, cô đang định ra hiệu cho người phía trên thả tay thì đột nhiên có một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào người cô và Tư Thành.
Sắc mặt Hạ Phương tối sầm lại: “Không ổn rồi”.
Bọn họ bị người theo dõi!
Cô cứ tưởng bản thân là thợ săn, nhưng không ngờ tới cô không phải là thợ săn duy nhất?
Hạ Phương lập tức đưa rương cho Tư Thành, “Anh Thành, anh cầm đi, để em ứng phó bọn chúng”.
Tư Thành: ???
Có phải em ấy cướp lời thoại của mình không?
Nhưng Hạ Phương không cho anh cơ hội mở miệng, cô né một viên đạn và nói với hai người phía trên: “Hai người trốn đi”.
Hai người cũng không ngờ lúc này còn có người đang âm thầm theo dõi họ, vừa né đạn vừa đáp lại Hạ Phương, “Sếp yên tâm, bọn em không sao, sếp chú ý an toàn”.
Vừa nói xong, hai ngươi va phải nhau vì chạy trốn ngược hướng.
“Mày ngứa đòn hả Đầu to? Dám đụng tao à?”
“Rõ ràng là mày va tao, đừng tưởng mày là tiểu Hắc thì mày có thể chơi xấu”.
“Muốn gì? Muốn đánh nhau hả?”
“Đánh thì đánh, tao sợ mày chắc?”
Nghe thấy giọng hai tên ngốc trên kia cãi nhau bất chấp thời điểm, Hạ Phương không khỏi bật cười.
Cô bắt đầu hoài niệm ngày tháng trước kia mang theo hai tên ngốc này cùng nhau lang bạt.
Thời gian một đi không trở lại…
Bây giờ, cô chỉ muốn lấy kim cương của mình thôi, thế mà lại phải giành giật mới được.
Nếu không dùng thủ đoạn nào, cô không dám dễ có được những thứ này.
Dù sao thân phận của cô vẫn chưa thể bại lộ, nếu không sẽ gây ra nhiều phiền toái không đáng có, có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của căn cứ bọn họ.
Cô đã hi sinh quá nhiều vì những người trong căn cứ rồi.
Hạ Phương né được cuộc đấu súng của kẻ địch, sai người lái thuyền chở đi.
Đương nhiên, không thể về trên bờ được, chỉ có thể đi bằng đường thủy.
Hạ Phương đã sắp xếp một ca nô khác cách du thuyền không xa, đã chờ bọn họ nhiều tiếng rồi.
Người lái thuyền đưa bọn họ đến trước ca nô, chỉ là, ngay khi Hạ Phi để Tư Thành ném rương lên ca nô, người trên ca nô đắc ý cười, lộ vẻ quỷ quyệt cười với Hạ Phương, “Đồ tôi đã nhận, cảm ơn món quà của Thiết Diện lão đại”.
Nói xong, người nọ còn cho Hạ Phương một nụ hôn gió, sau đó lái ca nô phóng đi.
“Gã thế mà còn sức ra ngoài gây sự, xem ra hồi chiều anh vẫn là nhân từ quá rồi!”, sắc mặt Tư Thành tối sầm, định đuổi theo thì bị Hạ Phương cản lại.
“Không sao, để gã đi đi”, Hạ Phường cười, “Rương đó cũng không phải là thứ tốt gì, gã có thể lấy từ tay em nhưng không chắc có thể an toàn đưa nó về nhà”.
Hạ Phương dứt lời liền yêu cầu người lái thuyền chở họ về, nhìn ánh mắt ngờ vực của Tư Thành, Hạ Phương cười, “Anh vừa nãy nói hồi chiều vẫn là nhân từ quá rồi?”
Tư Thành mới nhận ra mình lỡ miệng, thở dài, “Anh sai rồi vợ à, lần sau anh nhất định sẽ ra tay tàn nhẫn hơn, đảm bảo gã sẽ không thể ra ngoài nhảy lung tung nữa”.
Hạ Phương: ???
Đây có phải là điều cô muốn nói không?
“Vậy là hồi chiều anh không chỉ đánh Lăng Túc, mà còn đốt hang ổ của người ta?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]