Túc cũng phủi đi những bụi bặm dính trên người: "Nếu không thì sao người bên ngoài đồn tôi còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương?"
Hạ Phương cười giễu một tiếng: "Vậy giờ có muốn đánh tiếp không?"
Túc hoạt động thử cánh tay vẫn còn đang hơi tê của mình, nhìn Hạ Phương vẫn đang ung dung ở phía đối diện, xua tay: "Khoảnh khắc thuộc hạ của tôi ra tay đó, tôi đã thua rồi".
"Vậy nên?"
"Vậy nên tôi có thể...", người đàn ông còn chưa dứt lời, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, xoay tay lập tức ném một cái phi tiêu thẳng lên nóc nhà.
"Ai!", hai mắt Túc lóe lên ánh sáng âm lãnh, lập tức phân phó thủ hạ đi ra ngoài điều tra.
Còn gã thì nhìn sang Hạ Phương: "Chỗ này không tiện nói chuyện, nếu lão đại Thiết Diện không chê thì chúng ta hẹn khi khác bàn chuyện tiếp?"
Hạ Phương nghĩ thầm, cấp trên ban đầu cũng phân phó cô đi thu phục người đàn ông này, nếu bây giờ gã đã đồng ý thương lượng hòa bình thì tất nhiên là không thể tốt hơn nữa.
"Thời gian cho anh chọn, còn địa điểm để tôi", Hạ Phương lạnh lùng trả lời.
Túc cười xoa xoa vết máu đã khô ở trên chóp mũi, nở nụ cười ma mị: "Được, sau này còn gặp lại, lão đại Thiết Diện".
Nói xong, gã dẫn người vội vã rời đi, đuổi theo người ở phía trên nóc nhà.
Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409313/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.