"Cách cô báo đáp cho công ty cũng đặc biệt đấy", Hạ Phương cười, giọng nói lười biếng mang theo ý nghĩa sâu xa.
Cố Vân Lý giật giật khóe miệng: "Tôi không hiểu sếp Phương nói vậy là có ý gì..."
"Cô rõ ràng không dám thừa nhận", Hạ Phương chống cằm, hơi nheo mắt lại: "Cho cô mấy giây suy nghĩ kĩ lại một lượt đấy, cô muốn tự mình nói hay để tôi giúp cô nói?"
Cố Vân Lý há miệng, muốn biện bạch gì đó, nhưng đối diện với cặp mắt sâu thẵm tựa như nhìn thấu được tất cả của Hạ Phương, cô ta vốn định tuôn ra một trang lời giải thích, nhưng lại chẳng thể nói thành lời được câu nào.
Sở Lâm Khôn hừ lạnh: "Tốt nhất cô nghĩ cho kĩ rồi hẵng nói, nếu không cô tự gánh lấy hậu quả".
Cố Vân Lý siết chặt vạt áo của mình, hơi thở trở nên dồn dập, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Cô ta biết Sở Lâm Khôn và Hạ Phương tìm mình vào lúc này thì chắc chắn đã biết được mọi chuyện rồi.
Mấy ngày qua cô ta vẫn luôn rất bất an, ngày nào đi làm cũng như hồn vía trên mây, nơm nớp lo sợ.
Vừa sợ Sở Lâm Khôn phát hiện ra cô làm bậy rồi tới tìm cô chất vấn, vừa ra sức nghĩ lời giải thích làm sao rửa sạch được tội lỗi của bản thân.
Nhưng đợi hai ngày, chỉ đợi được Amphile ngã xuống, LM và Can
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409275/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.