Tô Tử Ninh cũng đâu phải là con nít ba tuổi vô tri, làm sao lại không biết đây là tình huống gì?
Vị Tổng giám đốc lạnh lùng cao quý như một nữ thần của họ thì ra lại...
Mặt Tô Tử Ninh đỏ như gấc, cuống quít lùi về sau đến suýt té lăn quay, vội vàng giữ thăng bằng rồi co giò chạy mất.
Hạ Phương vùng vẫy đẩy Tư Thành ra: “Có người đến... Tư Thành!"
Khi cô hốt hoảng nhìn lên thì chỉ thấy văn phòng trống rỗng, dù vậy vẫn không nói nên lời.
Một người luôn giữ hình tượng xa cách như cô lại có hành động này trong phòng làm việc, lại còn bị cấp dưới nhìn thấy thì đúng là... không ra gì!
Tư Thành bật cười, dịu dàng hỏi lại: “Anh tưởng em thích lắm chứ?"
Hạ Phương nhướng mày: “Thích gì cơ?"
Chụt! Tư Thành lại thơm lên môi cô, nhìn mặt cô trở thành trái cà chua mà thấy trong lòng ngứa ngáy đến kỳ cục, chỉ hận không thể nhấm nháp người ta tại chỗ ngay và luôn.
"Đánh lén anh thế này, không phải thích thì là gì?"
Hạ Phương nhéo má anh: “Anh giỏi thì đừng có dụ dỗ em nữa!"
Điệu bộ phách lối này của cô khiến Tư Thành lắc đầu cười đến là bất đắc dĩ.
Thôi, đang ở địa bàn của em ấy thì để em ấy đè đầu cưỡi cổ đi, đợi lát hồi về nhà thì quyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409253/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.