Anh nắm chặt tay cô, cong môi nở một nụ cười đẹp trai: “Có câu nói này của em thì anh yên tâm rồi, dù sao với nhan sắc chết tiệt này của anh thì có muốn khiêm tốn cũng không được, hầy”.
Hạ Phương bị anh chọc cười, không nhịn được bật cười: “Anh Thành mặt dày như thế, cấp dưới của anh có biết không?”
“Em biết quá nhiều rồi”, Tư Thành nói xong thì bỗng cúi đầu kề sát bên tai Hạ Phương, cắn tai cô cất giọng mập mờ.
“Tối nay phải nghĩ cách hối lộ em mới có thể chặn miệng em lại”.
Hạ Phương không khỏi trợn mắt nhìn anh, cô không hề biết dáng vẻ hờn dỗi của mình thu hút đến mức nào.
Tư Thành và Hạ Phương vừa ngồi xuống, còn chưa lên món, điện thoại bỗng dưng reo lên, là Tô Tử Ninh gọi đến nói Lệ Minh Nhã đến, nói muốn gặp cô.
Hạ Phương nhíu mày: “Để cô ta đợi, tôi ăn cơm xong sẽ về”.
Hạ Phương vừa dứt lời, Lệ Minh Nhã đã giật lấy điện thoại của Tô Tử Ninh, phách lối hô to: “Hạ Phương, đây là thái độ phục vụ của cô đó à? Đừng quên tôi đã bỏ ra hai trăm triệu để mua thiết kế của cô, không phải tiêu tiền đi chịu tội!”
Hạ Phương lười biếng dựa vào ghế nhìn nhân viên phục vụ vừa bưng đồ ăn lên, cười khẽ: “Cô Lệ, tôi cũng đã nói là tối nay tôi không rảnh, ngày mai xem bản thiết kế sẽ tiện hơn, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409246/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.