Chương trước
Chương sau


Tiết Lan Hâm nói xong thì nhìn Hạ Phương: "Mẹ còn lo con gặp người như Tư Thành thì sẽ chịu thiệt, bây giờ xem ra thằng bé chăm sóc con tốt quá nhỉ".



Khóe miệng Hạ Phương không kềm được cong lên: "Tất nhiên rồi, mẹ thấy mắt nhìn người của con gái tốt không?"



Tiết Lan Hâm cười mắng: "Cứ đắc ý đi, cũng may mà mắt nhìn của con không tệ như mẹ, không thì..."



Nhớ tới Hạ Khánh Dương, sắc mặt Tiết Lan Hâm liền sầm xuống.



Hạ Phương gắp một ít thịt cho mẹ: "Mắt nhìn có tệ cũng không sao, chủ yếu là do gen của mẹ tốt".



"Sinh ra được một cô con gái tuyệt vời, có gặp phải đàn ông như thế nào cũng không quan trọng, đúng không mẹ?", Hạ Phương lộ ra nụ cười đắc ý.



Tiết Lan Hâm bị con gái chọc cười: "Ừ ừ ừ, con gái của mẹ giỏi giang như vậy, mẹ tự hào lắm. Đàn ông chẳng có tác dụng sất gì".



Hai mẹ con vừa ăn vừa tán gẫu, xong bữa cơm thì Hạ Phương nhận được điện thoại của Tô Tử Ninh, nói có một khách hàng chỉ định cô thiết kế lễ phục cho họ, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.



Hạ Phương hơi nhíu mày: "Khách nào?"







"Một cô gái cao gầy, rất xinh đẹp, nhưng trông rất kiêu căng, bây giờ cô ấy đang ở trong văn phòng sếp Xuyên. Hình như sếp Xuyên có quen biết rõ với cô ấy nên không biết từ chối thế nào, bảo em gọi hỏi chị thử".



Trong đầu Hạ Phương lập tức xuất hiện cô gái ngang ngược làm loạn ở trên ban công hôm qua, chỉ cười nói: "Biết rồi, để tôi qua đó".



Lúc Hạ Phương đi vào văn phòng của Sở Lâm Xuyên, Sở Lâm Xuyên đang ngồi tiếp khách, sắc mặt có hơi khó coi.



Thấy Hạ Phương đi vào, anh ấy như vớ được chiếc phao cứ sinh, vội vàng đứng dậy đón Hạ Phương: "Sếp Phương, cô tới rồi".



Hạ Phương khẽ gật đầu, ngồi xuống đối diện Lệ Minh Nhã, trợ lý của Sở Lâm Xuyên lập tức bưng một tách cà phê đến cho cô rồi yên lặng rời khỏi phòng.



Hạ Phương mìm cười nhìn cô gái kiêu căng đang mặc áo crop top màu đen, phô ra vóc người cực chuẩn của mình: "Cô Lệ, chúng ta lại gặp mặt rồi".



Lệ Minh Nhã vẫn cao ngạo như trước, trong miệng nhả ra một vòng khói, tựa một nữ vương cao cao tại thượng, lạnh lùng liếc nhìn Hạ Phương: "Nghe nói cô là thiết kế trưởng của LM, thiết kế lễ phục rất đẹp".



"Là một nhà thiết kế, dù là đồ mặc thường ngày hay lễ phục cũng đều phải biết cách thiết kế, còn có giỏi không thì mỗi tôi nói miệng không được, phải để mọi người tự nhận xét".



"Ồ, miệng lưỡi sắc bén đấy!", Lệ Minh Nhã hừ lạnh một tiếng, hơi nheo mắt lại: "Nếu đã làm được sếp tổng trong LM thì cũng không tệ lắm nhỉ, nửa tháng sau tôi sẽ tổ chức sinh nhật, cần một bộ lễ phục, chuyện thiết kế giao cho cô đấy, còn giá cả như nào cô cứ ra đi, chỉ cần tôi thích thì bao nhiêu cũng được".



Rõ ràng là muốn nhân cơ hội làm khó mình đây mà.



Nhưng so với việc chỉ biết khiêu khích, thậm chí là ra tay đánh người như hôm qua, thì Hạ Phương cảm thấy Lệ Minh Nhã lúc này mới càng thông minh khó xử lý.



Cô cười khẽ một tiếng: "Nếu cô Lệ đã là bạn của sếp Xuyên thì chuyện giá cả cứ để sếp Xuyên báo cho cô, không biết cô Lệ có yêu cầu gì với lễ phục lần này?"



"Cho dù tôi có yêu cầu gì cô cũng có thể đáp ứng được à?", Lệ Minh Nhã nhếch miệng lên, nở nụ cười không mấy tốt lành.

Hạ Phương nhìn thấy sự kiêu ngạo trong mắt Lệ Minh Nhã, cô cười nhẹ nói: "Miễn là yêu cầu hợp lý thì tôi sẽ đáp ứng".



Cô nhướng mày nói thêm: "Còn nếu là yêu cầu vô lý, tôi vẫn sẽ cố gắng thỏa mãn cô. Không biết cô Lệ có yêu cầu gì?"



Lệ Minh Nhã không ngờ một cô gái trẻ trung trông có vẻ ngây thơ như Hạ Phương lại có thể nói năng ngông cuồng như vậy.



Sắc mặt cô ta trầm xuống, đôi mắt sắc bén nhuốm vẻ giễu cợt rồi hếch cằm lên: "Có vẻ cô rất kiêu ngạo nhỉ? Tôi muốn xem xem cô có thể đáp ứng được bao nhiêu?"



Lệ Minh Nhã vừa nói vừa đặt một tập danh sách đã chuẩn bị sẵn lên bàn: "Đây là tất cả yêu cầu của tôi, nếu có thể đáp ứng hơn một nửa thì đơn hàng này sẽ giao cho cô. Nhưng..."



"Tôi phải cảnh cáo trước cho cô rằng, nếu thiết kế và thành phẩm không như mong đợi thì tôi lập tức hủy đơn hàng và vạch trần LM vì đã lừa dối khách. Đến lúc đó đừng trách tôi không nể tình nhé”.



Lúc đầu Sở Lâm Xuyên còn tưởng rằng Lệ Minh Nhã chỉ đến để đặt hàng, nào ngờ khi Hạ Phương xuất hiện thì bầu không khí đột nhiên thay đổi. Anh ấy thực sự rất hối hận vì đã gọi Hạ Phương tới đây.



Rõ ràng người phụ nữ này đến để làm khó sếp Phương của bọn họ mà.



Sở Lâm Xuyên biết Lệ Minh Nhã từng thích Tư Thành, nhưng đó đã là chuyện từ rất nhiều năm trước rồi.



Mấy năm nay Tư Thành không hề tiếp xúc với Lệ Minh Nhã, cũng chưa bao giờ để ý đến cô ta.



Sở Lâm Xuyên cứ tưởng người phụ nữ này đã bỏ cuộc rồi.



Anh ấy đã rất lo lắng khi thấy Lệ Minh Nhã đến đây đặt hàng, nhưng vì cô ta không hề nhắc tới Tư Thành nên cũng không suy nghĩ nhiều.



Quả thực anh ấy vẫn còn quá ngây thơ.



Nếu như có thể quay ngược thời gian, chắc chắn anh ấy sẽ không do dự, lập tức từ chối yêu cầu của Lệ Minh Nhã.



Mọi việc đã đến mức này, Sở Lâm Xuyên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cầm lấy danh sách trên bàn. Sau khi đọc xong, vẻ mặt anh ấy lại càng trở nên nhăn nhó.


"Lệ Minh Nhã, cô đang muốn làm khó người khác đúng không!", Khuôn mặt anh ấy trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên thô lỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.