Chương trước
Chương sau


Bây giờ bởi vì Hạ Phương mà lại bơ đẹp cô ấy đến vậy...



Cô ấy lia mắt về phía Hạ Phương, thấy Hạ Phương bây giờ đang mặc một chiếc váy dài tao nhã, vóc người thon gọn, trông vừa hoạt bát vừa sang trọng, còn được Tư Thành dắt tay, cô như một nữ vương cao quý, bỏ xa Tư Vũ Dao cả nghìn dặm.



Mới vừa chỉ thấy không cam lòng thôi mà bây giờ đã thành tự ti.



Nhất là khi Hạ Phương còn có khí chất lạnh nhạt tự nhiên, không màng vinh nhục, khiến cho cô càng thêm quý khí, làm người ta sinh ra bản năng chỉ muốn thần phục cô.



Tư Vũ Dao siết tay thanh nắm đấm, hơi nước dâng đầy hốc mắt, nhưng lại chưa từng chảy ra thành giọt.



Một lúc sau, cảm nhận được Hạ Phương đang nhìn mình, cô ấy mới cố gắng nặn ra một nụ cười, hô lên một tiếng: "Thím út, thím tới rồi à".



Hạ Phương khẽ gật đầu, nhìn Tư Vũ Dao bề ngoài thì ngoan ngoãn, nhưng trong đáy mắt cô đã không còn sự đơn thuần của hôm qua nữa, mà trái lại còn nhiều thêm vài phần oán hận, lúc này cô mới cong môi lên cười mỉm.



"Không trễ chứ?", giọng nói của Hạ Phương nhẹ nhàng thanh nhã.



Tư Vũ Dao khẽ lắc đầu: "Không trễ, không trễ ạ. Vừa đúng lúc đấy ạ, để cháu dẫn cả hai vào trong".



Tư Vũ Dao nói xong thì hơi cúi đầu, trong mắt thoáng hiện lên chút âm trầm.



Hạ Phương kéo tay Tư Thành, khẽ gật đầu với Tư Vũ Dao: "Vậy làm phiền nhé".



Tư Vũ Dao dẫn Hạ Phương và Tư Thành đi đến sảnh lớn trong nhà họ Tư, bên trong được bày trí xa hoa tráng lệ tựa một cung điện nguy nga.



Đèn tường vàng ấm kết hợp với cách trang trí tông nóng khiến cho đại sảnh vốn nổi bật này càng trở nên sáng sủa, sự sang trọng tràn ngập khắp nơi.







Hình ảnh khí thế này không hề thua kém nhà họ Tư ở Kinh Thành chút nào, thậm chí còn xa hoa hơn vài phần.



Trong sảnh lớn nguy nga đã bày sẵn một chiếc bàn dài, trên bàn được phủ khăn trải bàn tinh xảo, được đặt rất nhiều trái cây bánh ngọt và rượu, một nhóm nam nữ ăn mặc hoa lệ đang đi qua lại trước bàn dài. Kết hợp với đại sảnh tráng lệ này, tạo thành một cảnh tượng vô cùng có chất riêng.



"Ông nội, chú út dẫn thím út đến rồi...", vừa vào phòng khách, Tư Vũ Dao đã chạy đến chỗ người đàn ông lớn tuổi đang giao lưu với vài người xung quanh, sau đó vui vẻ ôm lấy cánh tay của ông Tư.



Ông Tư tên là Tư Chính An, vóc người ông cao lớn, mái tóc đã điểm bạc, mặc một bộ đường trang in hoa văn chữ Thọ, toàn thân rất có khí chất trẻ trung vui vẻ.



Nhất là khi nghe được Tư Vũ Dao nói vậy thì càng lộ ra vẻ kích động, xoay người lại đưa đôi mắt nóng rực nhìn Tư Thành, sau đó lại nhìn sang Hạ Phương.



Mà cũng vì lời gọi này của Tư Vũ Dao, những người xung quanh đều đua nhau nhìn về phía Tư Thành và Hạ Phương.



Là người nắm quyền thần bí nhất nhà họ Tư, chỉ tiếp quản gia tộc vài năm mà đã có thủ đoạn động trời, ung dung giải quyết được khốn cảnh năm đó của nhà họ Tư, còn một tay dẫn nhà họ Tư đang trên bờ vực sụp đổ một lần nữa quật khởi, thăng tiến lên mây.



Nhưng anh chưa bao giờ nhận phỏng vấn truyền thông, khắp xã hội thượng lưu này gần như chẳng có được mấy người thấy được mặt thật của anh.



Toàn bộ Giang Lâm đều lưu truyền truyền thuyết về Tư Thành, nhưng rất ít người từng được tiếp xúc trực tiếp với anh.



Mà hôm nay bọn họ rốt cục cũng có thể nhìn được gương mặt thật của anh, sao mà không kích động cho được?



Nhưng khiến người ta kích động hơn là người cầm quyền thần bí của nhà họ Tư này đã kết hôn, hôm nay còn dẫn vợ mới cưới của mình đến dự tiệc nữa.



Quan trọng nhất là tối hôm qua toàn bộ giới thượng đã dấy lên tin đồn liên quan đến người vợ mới cưới của người cầm quyền nhà họ Tư.



Tuy mẩu tin đồn này rất ngắn, chỉ nói cô là bạn gái cũ của cậu chủ nhà họ Lục Giang Lâm đã xuống dốc, bởi vì ra nước ngoài có sinh hoạt tình dục phóng túng mà bị cậu chủ kia vứt bỏ, sau khi về nước thì lập tức tính kế để bò lên được giường của người nắm quyền nhà họ Tư - Tư Thành, nhân cơ hội đó trèo lên cao thành vợ của anh, một bước lên mây.



Nội dung không quá chi tiết, nhưng lại dấy lên được sự tò mò của mọi người.



Người trong giới thượng lưu không có gì ngoài thời gian, tin đồn nhiều vô số, mà người hóng tin đồn cũng không thiếu.



Tin đồn về nhà họ Tư càng rúng động giới hào môn, ai cũng muốn nhóm ngó một chút.



Đối mặt với một loạt ánh mắt soi mói của những người ở đây, Hạ Phương hờ hững kéo tay Tư Thành, bước đi tao nhã, không nhanh không chậm về phía trước, tựa một nữ vương cao quý mặc kệ chúng sanh.



Bỗng chốc, những người ở đây đều nhìn cô đến ngây dại.



Bọn họ cho rằng nhan sắc của Tư Thành đã đủ khiến người ta kinh ngạc, không thể dời mắt được.



Nhưng khi họ nhìn thấy Hạ Phương, mới phát hiện rằng vẻ đẹp ấy không chỉ có một, mà giá trị nhan sắc và khí chất của hai người này đều ở đẳng cấp thần thánh, người thường căn bản không thể so sánh được.



Trong nháy mắt đó, những tin đồn vớ va vớ vẩn như danh tiếng thấp kém, tính cách phóng túng gì đó đều bị họ ném ra sau đầu, trong lòng chỉ còn sót lại một câu: Mẹ nó, đẹp quá!



"Cha".



Tư Thành dẫn Hạ Phương đi tới trước mặt Tư Chính An, khẽ gọi một tiếng.



"Ừ, về là tốt rồi", tầm mắt Tư Chính An rời khỏi người Hạ Phương, chuyển sang Tư Thành, trong đáy mắt cũng ánh lên ý cười.



"Đây là Hạ Phương đó à?", Tư Chính An hỏi.



Tư Thành gật đầu: "Là Hạ Phương, vợ con", nói xong lại quay sang giới thiệu với Hạ Phương: "Phương cưng, đây là cha của anh".



Từ đầu đến cuối anh đều gọi Tư Chính An là cha, chưa từng thân mật gọi một tiếng bố.



Hạ Phương cũng gọi theo như vậy: "Chào cha, hân hạnh lần đầu gặp mặt, con chúc cha sinh nhật vui vẻ".



Nói xong, Hạ Phương lấy trong túi xách ra một hộp quà dài, đưa tới trước mặt Tư Chính An: "Hi vọng cha sẽ thích".



Tư Chính An hài lòng cười, nhận lấy: "Ha ha, Hạ Phương có tâm quá, đợi có dịp nào đó cha cũng sẽ tặng quà cưới bù lại cho hai đứa nhé, cha phải tặng con một phong bì lớn mới được".



Lời của Tư Chính An khiến các khách mời xung quanh bật cười thành tiếng, họ bắt đầu lên tiếng chúc phúc Tư Chính An, chúc ông được song hỉ lâm môn vân vân.



Tư Chính An hình như rất thích Hạ Phương, nên đứng đó hàn huyên với cô thêm vài câu.



Mà Tư Vũ Dao ở bên đã có chút nôn nóng không yên, cô ấy kéo tay Tư Chính An: "Ông nội, ông không xem thử thím út tặng ông quà gì à?"



Tư Vũ Dao nháy mắt một cái, cười nói: "Nghe nói thím út là thiết kế trưởng của LM đó, quà của thím ấy chắc hẳn là tuyệt lắm".



Tư Chính An trừng mắt nhìn Tư Vũ Dao một cái, còn chưa kịp nói gì thì Âu Dương Như Tuyết đã kéo tay một người đàn ông đến tiếp chuyện.



"Đúng vậy đó bố, Hạ Phương là giám đốc giấu nghề đấy, rõ ràng là thiết kế trưởng của LM nhưng luôn giấu giếm thân phận, cứ như sợ chúng ta đòi chiết khấu khi mua hàng LM của cô ấy vậy".



Lời này của Âu Dương Như Tuyết khỏi nói là có bao nhiêu chua chát, trong đáy mắt đều ngập tràn sự trào phúng.



Khiến những người xung quanh cũng bắt đầu thấy tò mò không biết Hạ Phương tặng cho ông Tư món quà gì.



Tư Chính An thấy không vui, đang định quát lớn hai người không hiểu chuyện, nhưng đã nghe Hạ Phương nói: "Cha có thể mở ra xem, cũng không phải món quà gì đặc biệt đâu, nhưng chắc cha sẽ thích".


Hạ Phương đã nói vậy rồi thì Tư Chính An cũng không từ chối làm gì, sảng khoái mở hộp ra rồi cười nói: "Ừ ừ, ha ha, hôm nay A Thành dẫn con về đã là món quà lớn nhất của cha rồi, nên cho dù Hạ Phương có tặng gì thì cha cũng quý thôi".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.