Lúc đầu Lucy Mộ Dung còn lo Hạ Lâm Dịch có tìm người đối phó với cô ấy và Hạ Phương không, nhưng ngồi trong quán bar một lúc lâu vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này cô ấy cũng quên chuyện của Hạ Lâm Dịch, tiếp tục uống rượu với Hạ Phương.
Có điều bị Hạ Phương nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sắc bén, cuối cùng Lucy Mộ Dung cũng thấy chột dạ.
Cô ấy cắn môi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nói với Hạ Phương chuyện tối qua.
“Mình thật sự không biết trong thời điểm đó đã xảy ra chuyện gì, mình chỉ nhớ sau khi về mình đã uống rất nhiều rượu, sau đó thì ngủ mất. Lúc nửa đêm thì thấy cả người nóng ran, vô cùng khó chịu, sau đó thì thấy đau, bị chơi đùa đến mức chết đi sống lại… Lúc thức dậy thì thấy còn có một người đàn ông nằm trên giường…”
Nói xong, Lucy Mộ Dung che mặt, giọng nói cũng chứa đựng một chút mất bình tĩnh: “Phương cục cưng, cậu nói xem có phải chị em chúng ta khổ sở quá không, hu hu, cậu vừa mới xảy ra chuyện như thế với Tư Thành, bây giờ lại đến lượt mình, bây giờ mình… mình thật sự không biết phải làm sao hết. Mình… mình thậm chí còn muốn chết cho xong…”
Nếu người đàn ông kia là người bình thường cũng không sao, nhưng người đó lại là Sở Lâm Xuyên.
Lucy Mộ Dung thật sự không biết nên đối diện với Sở Lâm Xuyên thế nào.
Hạ Phương liếc cô ấy, sờ cằm hỏi: “Người đàn ông kia… là Sở Lâm Xuyên à?”
Lucy Mộ Dung ủ rũ gật đầu: “Phải…”
Chẳng trách hai người họ lại có cô một cảm giác kỳ lạ như thế, thì ra…
Hạ Phương sa sầm mặt: “Có lẽ đây không phải chuyện ngoài ý muốn, có lẽ tối qua cậu đã bị người khác hại rồi. Cậu còn nhớ ai là người rời khỏi phòng VIP muộn nhất không?”
Lucy Mộ Dung trở nên căng thẳng: “Ý cậu là sau khi uống say, mình không phải bị Sở Lâm Xuyên đưa lên phòng mà là bị một người khác à?”
Hạ Phương đáp: “Có phải anh ta mang đi hay không khó nói lắm, nhưng có lẽ không phải anh ta có ý đồ muốn làm gì cậu đâu…”
Không phải Hạ Phương muốn nói giúp Sở Lâm Xuyên, mà là quen biết nhau lâu như thế, Hạ Phương cảm tháy Sở Lâm Xuyên không phải loại người đó, đặc biệt dưới tình huống anh ấy biết Lucy Mộ Dung là bạn thân của cô, anh ấy hoàn toàn không thể làm ra chuyện như thế với Lucy Mộ Dung được, trừ khi là anh ấy rất thích Lucy Mộ Dung.
“Vậy rốt cuộc là anh ta…”, Lucy Mộ Dung đỏ mặt, cuối cùng không biết nói tiếp thế nào.
Hạ Phương cất lời: “Mình sẽ điều tra rõ ràng giúp cậu, tạm thời cậu đừng vội kết luận”.
Lucy Mộ Dung ôm lấy tay Hạ Phương: “Cục cưng, cậu là tốt nhất, bây giờ mình thật sự không biết phải làm sao cả… Cũng may là còn có cậu”.
Hạ Phương nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy, im lặng an ủi, một tay khác thì lấy điện thoại ra, thao tác một cách nhanh chóng.
Nhưng mấy phút sau cô lại cười châm chọc, nói với Lucy Mộ Dung: “Camera đêm hôm đó bị người ta xoá mất rồi”.
Lucy Mộ Dung ngạc nhiên trợn to mắt: “Có phải là Sở Lâm Xuyên không…”
Sau đó, Lucy Mộ Dung lại lắc đầu: “Có lẽ không phải là anh ta, dù anh ta thật sự muốn làm gì mình thì cũng không có lý do gì phải làm thế cả…”
Hạ Phương gõ đầu cô ấy: “Trong đầu cậu nghĩ gì thế? Nếu anh ta sợ cậu phát hiện anh ta làm gì cậu thì buổi sáng khi tỉnh dậy cậu còn có thể nhìn thấy anh ta à?”
Đúng là thế, nhưng mà…
Lucy Mộ Dung thật sự không hiểu nổi, nếu cô ấy bị người khác hãm hại, vậy tại sao Sở Lâm Xuyên lại tỉnh dậy trên giường cô ấy?
Cô ấy bị hại, nhưng Sở Lâm Xuyên cũng đâu thể bị gài bẫy luôn được?
Vậy rốt cuộc là ai hào phóng đến mức đưa Sở Lâm Xuyên lên giường cô ấy thế?
Không phải cô ấy coi thường bản thân, mà là với thân phận của Sở Lâm Xuyên, nếu thật sự có người muốn hại cô ấy, chắc chắn người đó không thể đưa một tên con nhà giàu đẹp trai như anh ấy đến được, dù sao đó không phải là làm nhục cô ấy, mà là làm nhục Sở Lâm Xuyên…
“Ở đây không có máy tính, tối nay về nhà mình sẽ điều tra giúp cậu”, Hạ Phương cất điện thoại, nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, mình đưa cậu về nhà”.
Lucy Mộ Dung muốn nói cô ấy còn chưa uống đủ, nhưng đứng lên lại phát hiện trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng.
Hạ Phương cũng không cho Lucy Mộ Dung cơ hội từ chối, lập tức kéo cô ấy đi ra ngoài.
Nhưng vừa mới ra khỏi cửa quán bar, hai người đã bị một đám người bao vây.
Hạ Phương nhìn thoáng qua những người này, có khoảng chừng mười mấy người.
Tất cả đều có vóc người cao to, thân thể cường tráng, cầm dao và ống thép trong tay, nhìn hai người với vẻ hung ác.
Hạ Phương bảo vệ trước mặt Lucy Mộ Dung, lạnh lùng đảo mắt nhìn đám đàn ông cao to này, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy một bóng người cao gầy tiến lên từ phía sau đám người.
“Hạ Phương, không ngờ cô lại to gan như thế, gây chuyện với tôi xong còn dám đi lung tung ở bên ngoài…”, Lục Trí Vân mang theo vết thương trên mặt, nhìn Hạ Phương với vẻ căm thù.
“Tôi còn tưởng là ai…”, Hạ Phương khoanh hai tay trước ngực, hờ hững quan sát Lục Trí Vân: “Sao đây, tối qua bị đánh chưa đủ à?”
Nhắc tới tối hôm qua, sắc mặt Lục Trí Vân trở nên dữ tợn: “Hạ Phương, cô phách lối cái gì? Tôi muốn xem hôm nay người đàn ông kia không ở đây, cô sẽ chạy trốn khỏi tôi như thế nào”.
Dứt lời, Lục Trí Vân nghiêm mặt: “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, tối nay đi với tôi, ngoan ngoãn để tôi chơi đùa, phục vụ tôi vui vẻ rồi thì mọi chuyện đều dễ thương lượng, nếu không…”
Anh ta nheo mắt lại, hừ lạnh: “Tôi không ngại trói cô về, sau đó trừng trị cô đâu, đợi tôi chơi đã rồi lại đưa cô cho mấy người anh em này, để cô biết hậu quả khi đắc tội tôi!”
Hạ Phương nhìn mấy người đàn ông bên cạnh Lục Trí Vân: “Chỉ với anh và bọn họ sao?”
“Ha ha ha… Hạ Phương, tôi biết cô biết đánh nhau, nhưng cô đừng coi thường bọn họ, những người này đều xuất thân từ băng nhóm có tiếng, ai cũng có kinh nghiệm dày dặn, một người có thể đấu với ba người, đừng nói chỉ có một mình cô, dù tên đàn ông kia của cô có ở đây cũng không phải đối thủ của bọn họ đâu”.
Hạ Phương nhìn Lục Trí Vân với vẻ thông cảm, ánh mắt như đang giễu cợt anh ta là một tên ngu xuẩn.
Lục Trí Vân thẹn quá hoá giận: “Đừng tưởng tôi không dám ra tay, Hạ Phương, tốt nhất là cô biết điều một chút, ngoan ngoãn đi theo tôi, nếu không…”
Hạ Phương buông tay Lucy Mộ Dung ra: “Ngoan, đứng im ở đây đừng di chuyển”.
Nói xong, cô không nhiều lời mà lập tức lao về phía đám người bên cạnh Lục Trí Vân.
Mấy người đàn ông kia còn chưa kịp phản ứng đã liên tiếp bị Hạ Phương đánh ngã xuống đất, thậm chí là không có khả năng đánh trả.
Mấy người phía sau lấy lại tinh thần, sa sầm mặt, sau đó lên tinh thần cùng nhau tiến tới, đồng loạt tấn công Hạ Phương.
Nhưng dù mấy người họ có dùng hết khả năng của mình cũng không thể chống lại quá ba phút, tất cả đều ôm bụng hoặc ôm đầu, đau đớn lăn lộn dưới đất.
Hạ Phương phủi tay nhìn Lục Trí Vân cũng đang lăn lộ, còn chưa nói gì đã thấy anh ta lao tới cạnh Lucy Mộ Dung, kề dao trong tay vào cổ cô ấy, hét to với Hạ Phương: “Tiện nhân, quả nhiên tôi vẫn đánh giá thấp cô quá rồi!”
Thấy Hạ Phương sa sầm mặt muốn tiến lên, Lục Trí Vân hừ lạnh: “Không được di chuyển, nếu không tôi sẽ giết chết Lucy Mộ Dung đấy”.
Hạ Phương dừng lại, lạnh lùng nhìn anh ta: “Lục Trí Vân, tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, buông cậu ấy ra, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chuyện hai ngày qua, tôi có thể xem như chưa từng xảy ra”.
Lục Trí Vân lấy bình xịt ra, nhân lúc Hạ Phương không đề phòng xịt về phía cô, sau đó cười to: “Xem như chưa từng xảy ra? Được thôi, cô ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ quên hết thù oán với cô, thấy sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]