Chương trước
Chương sau
Nhưng Sở Lâm Xuyên vừa mới tỉnh lại, mặt mũi còn chút mê man, đột nhiên cứng đờ người.





Về nhà?



Anh quay đầu lại nhìn cô gái đang ngủ ngon giấc ở bên cạnh, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.



Người đàn ông ngoài cửa là ai?



Cô ấy đã kết hôn rồi?



Lucy Mộ Dung cũng không chịu nổi tiếng ồn, giận dữ đá phăng chăn bông ra rồi ngồi bật dậy hét lên: “Im miệng, ồn ào quá!”



Nhưng sau đó cô ấy lại thở hắt một tiếng vì cảm giác đau đớn truyền đến từ cơ thể.



Lucy Mộ Dung cúi đầu nhìn thân trên trần trụi của mình, đột nhiên cứng đờ.



Những vết hôn đỏ thẫm ở khắp người khiến đầu óc cô trống rỗng.



Chuyện gì đã xảy ra vậy?



Lucy Mộ Dung trợn tròn hai mắt, cảm nhận được có người đang nhìn mình chằm chằm, cô lập tức quay đầu lại và chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Sở Lâm Xuyên.



"A——", Lucy Mộ Dung hét lên.







"Anh, anh là ai, tại sao lại ở trên giường của tôi?" Lucy Mộ Dung kéo chăn quấn chặt lấy cơ thể mình, trợn tròn mắt kinh hãi nhìn Sở Lâm Xuyên.



Chăn bông bị kéo ra, thân trên cường tráng của Sở Lâm Xuyên lập tức lộ ra ngoài. Trên đó chằng chịt những vết xước màu đỏ, như muốn chứng thực chuyện đã xảy ra tối qua. Con ngươi của Lucy Mộ Dung co rút lại.



Cô cắn môi, nắm chặt lấy chăn, đầu óc hỗn loạn không biết chuyện gì đang xảy ra.



Tối hôm qua cô bắt gặp Hạ Lâm Nghi lên giường với một người phụ nữ. Mặc dù trong lúc nóng giận cô đã nghĩ đến việc buông thả và tìm một người đàn ông khác, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái dè dặt.



Cô thực sự chưa bao giờ muốn như thế.



Vậy tại sao người đàn ông này lại ở đây?



Nếu cô nhớ không nhầm, đêm qua sau khi trở về phòng thì cô vẫn tiếp tục uống rượu, sau đó hình như cô đã say.



Vậy là cô ấy...bị người đàn ông này đón về? Hay... anh ta đã tính toán từ trước?



“Việc này đáng lẽ phải để tôi hỏi cô mới đúng”, Sở Lâm Xuyên có chút bối rối, nhưng khi nhìn thấy Lucy Mộ Dung hoảng sợ như vậy thì anh ấy lại bình tĩnh hơn rất nhiều.



Anh ấy ngồi dậy, vuốt lại mái tóc của mình và hít một hơi thật sâu: “Cô không nhớ chuyện tối qua sao?”



Lucy Mộ Dung cắn môi, cố nhớ lại nhưng đầu óc trống rỗng, chỉ mơ hồ nhớ ra hình như mình bị đưa ra khỏi phòng rồi lại đến đây...



"Là anh à?", cô kích động nhìn chằm chằm Sở Lâm Xuyên, sau khi nhận ra anh ta là ai thì lại càng kích động hơn: "Anh là Sở Lâm Xuyên đúng không? Tối qua anh đã đưa tôi đến đây? Anh làm cái quái gì vậy? Có ý gì?"



Nghe Lucy Mộ Dung nghiêm túc hỏi như vậy, Sở Lâm Xuyên lười biếng cười nói: "Cô chắc chắn là tôi đưa cô tới đây à? Cô Mộ Dung, nếu tối qua không có tôi thì cô đã sớm bị đám người xấu xa kia hủy hoại rồi".



"Đừng có ngụy biện, anh hủy hoại tôi thì cũng không khác gì những người đó!", Lucy Mộ Dung ngắt lời Sở lâm Xuyên, giọng điệu sắc bén: "Anh cưỡng ép tôi..."



Sở Lâm Xuyên vốn muốn nói chuyện tử tế, nghe cô nói vậy thì không khỏi cười mỉa nói: "Cưỡng ép cô? Cô đề cao bản thân mình quá rồi, ha…"



"Ý anh là gì? Ăn xong rồi còn muốn phủi bỏ à?", Lucy Mộ Dung nghiến răng nói.



“Nếu muốn phủi bỏ thì tôi đã rời đi từ lâu rồi, còn ở đây đợi cô tỉnh lại làm gì?”, Anh lạnh lùng liếc nhìn cô: “Đáng lẽ ra tôi không nên tọc mạch, xen vào chuyện của người khác”.



Sở Lâm Xuyên nói xong thì đứng dậy khỏi giường, đi thẳng vào phòng tắm.



Lúc này, Hạ Lâm Dịch vẫn còn đứng ở bên ngoài đập cửa, kích động hét lên: "Lucy, em mau tỉnh lại đi, có chuyện gì vậy? Mau mở cửa..."



“Bang, bang, bang…”, tiếng đập cửa liên tục vang lên, Lucy Mộ Dung cảm thấy như cả căn phòng đều rung chuyển.



Đầu cô vốn đã rối loạn, bây giờ lại càng thêm khó chịu bởi tiếng ồn.



"Tôi không muốn nhìn thấy anh, cút ra khỏi đây đi!", Lucy Mộ Dung tức giận hét lên.



"Anh có thể đợi, Lucy, chỉ cần em vẫn ổn là được rồi. Anh sẽ chờ ở đây đến khi em chịu ra ngoài", Hạ Lâm Nghi lại nói tiếp: "Em có biết khi nghe tin cả đêm qua em đều không về nhà, anh đã lo lắng thế nào không?”

Lucy Mộ Dung chỉ thấy châm biếm vô cùng.



Nghe nói cô ấy đêm qua không về?



Lo lắng cho cô ấy?



E là có khi anh ta biết cô đêm qua chưa về nên mới cố ý sáng sớm đến đây để bắt gian tại trận.



Lo lắng? Chắc là lo cô sẽ đi khắp nơi rêu rao bộ mặt thật của anh ta, khiến anh ta đổ vỡ hình tượng.



Lucy Mộ Dung cười lạnh một tiếng, ung dung nói: "Tin tức của anh nhanh nhạy thật đấy, không biết là nghe từ đâu?"



Hạ Lâm Dịch ở ngoài vẫn tiếp tục gõ cửa: "Lucy, chuyện tối hôm qua anh vẫn thấy rất tự trách, anh uống nhiều rượu quá. Lúc sau anh có cầm quà đến nhà em nhưng đợi cả một đêm lại không đợi được ai..."



"Nếu không phải anh gọi điện đến khách sạn này hỏi thăm thì đã không biết em ở đây rồi".



"Em ra ngoài được không? Chúng ta nói chuyện cho rõ ràng nào".



Lucy Mộ Dung cười gằn: "Chúng ta không còn gì để nói cả, anh đi đi, tôi không ra đâu".



Hạ Lâm Dịch ở ngoài cửa vẫn kiên trì gọi với vào, ban đầu còn cầu xin van nài, nhưng càng về sau lại thành uy hiếp và đe dọa.



"Lucy Mộ Dung, có phải cô không dám ra ngoài đúng không?"



"Lẽ nào trong phòng có gã khác?"



"Cô có gan thì ra đây cho tôi, đừng có giả vờ thanh thuần trước mặt tôi rồi sau lưng thì ai cũng nhận làm chồng".


"Mở cửa ngay Lucy Mộ Dung, cô mở ra ngay, đừng nghĩ là tôi không biết hôm qua cô có hẹn với gã khác. Nhanh ra đây!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.