Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, Hạ Phương vừa đến công ty thì nhìn thấy văn bản xử lý Ngô Bội Bội được Tô Tử Ninh đem vào.



Cô bình tĩnh lật xem, hơi nhíu mày khi nhìn thấy dòng chữ "Thông báo toàn mạng".



Nhưng Hạ Phương đã nhanh chóng ký tên mình vào đó.



Hạ Phương giao lại văn kiện cho Tô Tử Ninh: "Khi nào sếp Xuyên đến thì bảo anh ấy tìm gặp tôi".



Sau khi Tô Tử Ninh gật đầu rời đi, Hạ Phương tiếp tục cúi đầu xử lý các tài liệu khác.



Tin tức về tập đoàn Amphile và Can hiện đầy trên các trang báo. Hạ Phương tùy ý bấm vào xem, chỉ cảm thấy ghê tởm khi Amphile cố gắng bác bỏ những cáo buộc đó.



Cũng may nhìn Tần Túc hiền lành yếu đuối là vậy nhưng lại không hề nương tay, trực tiếp đưa ra bằng chứng mang tính quyết định.



Bằng chứng cho thấy Amphile đã lừa dối cậu ta trong nhiều năm, bao gồm ghi âm cuộc gọi giữa cậu ta và Amphile, bản sao kê ngân hàng về việc tập đoàn đã thanh toán thiết kế cho cậu ta cùng những lời đe dọa của Amphile,... Không chỉ vậy, còn có bằng chứng cho thấy Amphile đã lợi dụng cậu ta suốt mấy năm nay. Khi Tần Túc ngày càng nổi tiếng thì nhân cơ hội cố ý xâm phạm các thiết kế gốc, cố tình tuồn các tác phẩm đó cho nhà máy chuyên sản xuất đồ giả có người phụ trách liên quan đến Amphile, đồng thời còn thay thế chúng bằng hàng kém chất lượng rồi bán cùng một mức giá,...



Amphile đã phát triển vượt bậc trong những năm qua. Để đạt đến vị trí như hiện tại thì ngoài việc dựa vào những thiết kế đáng kinh ngạc của Can, họ còn tìm cách mua chuộc các nhân viên, quan chức từ công ty khác,...



Hàng loạt bằng chứng buộc tội được tung ra đã khiến dư luận dậy sóng



Amphile trước đó còn ra vẻ vô tội, nói rằng họ đã bị đối xử bất công.







Họ cho rằng Can cảm thấy bản thân đã nổi tiếng và có chỗ đứng nhất định nên bắt đầu sử dụng thiết kế của chính mình để đe dọa công ty tăng lương,… Nhưng không thành công.



Amphile rơi vào một cuộc khủng hoảng quan hệ công chúng chưa từng có.



Hạ Phương đọc bình luận của cư dân mạng, trong mắt hiện lên một chút sắc bén.



Nghĩ đến văn kiện xử lý đạo ý tưởng của Ngô Bội Bội, khóe miệng cô bất giác nhếch lên.



Nhìn đồng hồ đã chỉ mười một giờ sáng, Hạ Phương cau mày nói: "Tử Ninh, sếp Xuyên vẫn chưa đến công ty à?"



Có phải do tối qua cậu ấy đã uống quá chén không?



Tối qua cô đã bảo sẽ bàn chuyện kinh doanh với cậu ấy vào hôm nay.



Nghe vậy, Tô Tử Ninh đứng lên nói: "Lúc nãy thư ký bảo sếp Xuyên vẫn chưa đến, để em hỏi lại xem sao".



Khi đến trước văn phòng Sở Lâm Xuyên, Tô Tử Ninh lập tức nhìn thấy Sở Lâm Xuyên đang bực bội đi về phía cửa.



Cô ấy vội vàng chạy tới và hét lên: "Sếp Xuyên..."



Tô Tử Ninh còn chưa kịp nói tiếp thì Sở Lâm Xuyên đã quay người lại, vẻ mặt khó chịu: "Có chuyện gì à?"



Tô Tử Ninh sững sờ tại chỗ, nhìn Sở Lâm Xuyên thường ngày ăn mặc chỉnh tề, phong độ ngời ngời nhưng hôm nay lại khoác một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, trên người nồng nặc mùi rượu, đã vậy đầu tóc còn bù xù… Quầng thâm dưới mắt anh ấy, trông có chút đáng sợ.



"Ừm, sếp Phương tìm anh...", Tô Tử Ninh bối rối.



Nhắc đến Hạ Phương, con ngươi của Sở Lâm Xuyên co rút lại.



Không biết anh ấy đang nghĩ gì nhưng trong mắt lại hiện lên một chút hoảng sợ.



Sở Lâm Xuyên giấu đi vẻ mặt bất an của mình, lập tức quay người bước vào văn phòng: “Tôi hiểu rồi, nói với sếp Phương hai mươi phút nữa tôi sẽ đến”.



Tô Tử Ninh gật đầu, không dám nói thêm rồi vội vàng quay lại văn phòng báo cho Hạ Phương.



Hạ Phương nhìn vẻ mặt kỳ quái của Tô Tử Ninh, cũng không hỏi gì mà tiếp tục làm việc.



Hai mươi phút sau, Sở Lâm Xuyên đã đi tắm và thay quần áo, trở về bộ dạng điển trai thường ngày.



Tuy nhiên, ngay cả khi đã đeo kính râm thì vẫn không thể che được quầng thâm lớn ở mắt anh ấy.



"Bị đánh?", Hạ Phương khó hiểu nhìn Sở Lâm Xuyên.



Sở Lâm Xuyên trong lòng rất căng thẳng, khuôn mặt đã cố bình tĩnh nhưng vẫn lộ ra chút khẩn trương. Anh ấy theo bản năng mở miệng muốn giải thích, lại phát hiện không biết nên giải thích thế nào.



Hạ Phương không hỏi thêm gì nữa, lập tức đưa cho anh một quả bóng nhỏ: "Khi rảnh thì lấy nó lăn vào mắt, nhớ nhắm mắt lại, trong đó có thuốc".



Sở Lâm Xuyên nhận lấy quả bóng rồi bày ra vẻ mặt cảm kích nhìn Hạ Phương: "Cảm ơn cô đã quan tâm".



Nhưng trái tim vốn đã đầy áy náy của anh lại càng trở nên hỗn loạn hơn.



Hạ Phương thấy Lâm Sở Xuyên không tập trung thì khẽ cau mày: "Nếu anh cảm thấy không thoải mái thì có thể quay về xốc lại tinh thần của mình trước khi làm việc".



Lâm Sở Xuyên vội vàng lắc đầu: "Không, tôi không sao đâu sếp Phương".



Sở Lâm Xuyên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi cười nói: “Xin lỗi, tối qua tôi uống nhiều quá nên…”



"Chỉ cần không ảnh hưởng tới công việc là được".



"Không ảnh hưởng, chắc chắn không ảnh hưởng", Sở Lâm Xuyên đáp.



"Ừm, tôi vừa đọc qua văn kiện xử lý Ngô Bội Bội và ký tên, anh có thể yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng chuẩn bị thông báo. Ngoài ra, chuyện Can sắp ký hợp đồng với công ty chúng ta vẫn chưa được công bố. Hiện tại Amphile và Can đang rất ầm ĩ nên chuyện này nhất định phải giữ bí mật. Can có thể giải quyết được, trước tiên chúng ta đừng nhúng tay vào”.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.