Chương trước
Chương sau
Ở một nơi khác, sau khi bị đưa đến đồn cảnh sát, Lục Trí Vân hống hách hô to bảo trưởng đồn cảnh sát của bọn họ ra nói chuyện.

Khi biết tin là cậu chủ nhà họ Lục, trưởng đồn vội vàng chạy tới, sau khi nghe Lục Trí Vân nói xong thì trấn an anh ta, sau đó cho người đi điều tra về Tư Thành kia.

Vừa khéo lúc này Quản lý Điền xử lý xong chuyện ở quán bar vội vàng chạy tới, thấy trưởng đồn kia nói muốn bắt Tư Thành thì lập tức tiến tới nói: “Trưởng đồn Chung, tôi đề nghị ông đừng dính dáng đến chuyện này”.

Trưởng đồn Chung nhìn Quản lý Điền: “Ông nói thế là sao?”

Quản lý Điền nói nhỏ mấy câu bên tai Trưởng đồn Chung, Trưởng đồn Chung lập tức thay đổi sắc mặt: “Ông nói thật sao?”

Quản lý Điền đáp: “Đương nhiên rồi, sao tôi có thể đùa chuyện như thế được? Nhưng ông nhớ là đừng tuỳ tiện tiết lộ tin tức tôi vừa nói, nếu không chúng ta không gánh vác nổi hậu quả đâu”.

Trưởng đồn Chung cắn răng, hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn Quản lý Điền đã nhắc nhở, tôi sẽ xử lý ổn thoả chuyện này”.

Nói là xử lý ổn thoả, nhưng một bên là con trai của thị trưởng tương lai, một bên là… nhân vật lớn không thể động vào, bên nào cũng không thể đắc tội, bảo một quan chức nhỏ như ông ta phải làm sao đây?

Quản lý Điền cũng là một người thông minh, thấy Trưởng đồn Trung tỏ vẻ đắn đo thì nhỏ giọng nói: “Trưởng đồn Chung, nếu ông không muốn đắc tội bên nào thì không bằng liên hệ với người nhà của cậu Lục, bảo người đó tới xử lý?”

Nghe thấy thế, hai mắt Trưởng đồn Chung sáng lên, ông ta cười nói: “Ý kiến này được, ha ha, may mà có Quản lý Điền. Hôm nào rảnh tôi mời Quản lý Điền ra ngoài ôn chuyện để cảm ơn nhé”.

Quản lý Điền vội cúi người cười nói: “Trưởng đồn Chung quá khen, tôi chỉ đưa ra một đề nghị nho nhỏ thôi, là chuyện nên làm mà, dù sao bên phía quán bar vẫn cần Trưởng đồn Chung giúp đỡ nhiều”.

“Đơn giản mà”, Trưởng đồn Chung cười nhìn đồng hồ: “Quản lý Điền đi làm ghi chép rồi về sớm đi, tôi cũng có việc rồi”.

“Ông cứ bận việc của mình đi”.







Quay về phòng VIP, đám người Trần Lâm Phỉ lại tiếp tục chuốc rượu Lucy Mộ Dung, vừa nhân cơ hội hỏi cô ấy, muốn biết chồng của Hạ Phương là ai.

Lucy Mộ Dung không muốn nói nhiều, bọn họ lại bắt đầu tìm hiểu đủ thứ, sau đó nói mấy lời vô căn cứ.

Khiến Lucy Mộ Dung rất khó chịu, cô ấy muốn về sớm nhưng bọn họ lại lấy cớ hôm nay cô là nhân vật chính nên giữ cô lại.

Lucy Mộ Dung thật sự rất hối hận, lẽ ra tối nay cô ấy nên hưởng thụ thế giới hai người với Hạ Phương.

Rốt cuộc tại sao lại nghe lời Trần Lâm Phỉ chạy tới đây họp mặt chứ?

Cô ấy cho rằng những người này đều là bạn học tốt, lâu rồi không gặp họp mặt một chút cũng được.

Kết quả họp mặt rồi mới biết những người này đã không còn giống khi đi học nữa rồi.

Xã hội quả nhiên là một thùng nhuộm lớn, chỉ mới tốt nghiệp mấy năm ngắn ngủi đã khiến người ta không còn sự trong sáng ban đầu, trở nên nịnh hót, trở nên thực tế, thậm chí là trở nên lệch lạc…

Có một điều may mắn duy nhất là cô ấy và Hạ Phương vẫn giống như ban đầu.

Lucy Mộ Dung không trốn được, chỉ có thể nhân lúc đi vệ sinh đến sân thượng ở cuối hành lang hóng gió một chút.

Khi nãy vào phòng lại bị chuốc không ít rượu, cũng may Hạ Phương cho cô ấy uống thuốc giải rượu, nếu không cô ấy đã say đến mức nằm gục từ lâu rồi.

Bên cạnh chợt vang lên tiếng ầm ĩ.

Lucy Mộ Dung còn tưởng rằng chuyện gì diễn ra, khiến cô ấy sợ hết hồn.

Sau đó thì thấy một nam một nữ ôm lấy nhau, vừa trao nhau nụ hôn nóng bỏng điên cuồng vừa lảo đảo nghiêng ngả đi tới chỗ sân thượng.

Rõ ràng hai người kia không nhìn thấy Lucy Mộ Dung trên sân thượng, đóng cửa sân thượng lại, vừa ôm hôn vừa động tay động chân, thậm chí còn lố đến mức bắt đầu cởi quần áo nhau ra.

Lucy Mộ Dung chỉ cảm thấy cay mắt, cô nhíu mày tỏ vẻ ghê tởm, chuẩn bị thừa dịp rời đi.

Mà lúc này người đàn ông đã vén áo người phụ nữ trong lòng lên, tay di chuyển lung tung khắp nơi.

Anh ta đè người phụ nữ lên tường, dường như muốn làm gì đó ở nơi này.

Lucy Mộ Dung không muốn hai người kia phát hiện ra, cô lặng lẽ di chuyển ra bên ngoài.

“Ưm, Lâm Dịch, muốn… làm ở đây sao? Ư…”, giọng nói mềm mại kèm theo tiếng thở dốc của người phụ nữ vang lên khiến Lucy Mộ Dung cứng đờ người.

Lâm Dịch?

Hạ Lâm Dịch?

Lucy Mộ Dung quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia, vừa khéo anh ta buông cô gái ra, để lộ khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng.

Trong mắt anh ta tràn đầy dục vọng, một tay ôm cô gái, một tay nâng cằm cô ta lên, cất giọng trêu chọc: “Không phải em nói là nhớ anh à? Đã lâu rồi không gặp, làm ở đây kích thích hơn”.

“Lỡ như có người tới thì phải làm sao?”, cô gái dịu dàng vùi mặt vào lòng người đàn ông, rõ ràng là đang từ chối như lại cho người ta có cảm giác nũng nịu, thậm chí tay còn đang liên tục đốt lửa trên cơ thể người đàn ông.

“Đến cũng đã đến, ở đây là quán bar chứ có phải nhà ai đâu”, người đàn ông nói xong thì vén quần áo người phụ nữ lên cúi đầu, sau đó muốn hôn xuống.

Lucy Mộ Dung vừa bị những lời khi nào làm sững sờ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, kích động tiến lên đẩy người đàn ông kia ra, hét lên: “Hạ Lâm Dịch, đúng thật là anh rồi!”

“Lucy?”, người đàn ông bị người khác đẩy ra vốn đang tỏ vẻ không vui, nhưng khi nhìn thấy Lucy Mộ Dung thì nhất thời cứng đờ người, trên khuôn mặt tràn đầy dục vội thoáng hiện lên sự hốt hoảng: “Sao… Sao em lại ở đây? Không phải em nói đi mừng sinh nhật với bạn sao?”

Lucy Mộ Dung trợn to mắt nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ hung hăng, không nhịn được cười châm chọc: “Anh còn biết hôm nay là sinh nhật tôi à? Ha… Ha ha ha…Anh nói là tăng ca, thì ra là lăn lên giường với phụ nữ ở đây hả?”

Đúng vậy, người đàn ông trước mắt là chồng chưa cưới của Lucy Mộ Dung.

Khi còn bé, người nhà đã tự quyết định hôn ước cho cô.

Dù cô không có cảm giác gì với người đàn ông này, nhưng anh ta luôn bám lấy cô, nói sau này chắc chắn sẽ cưới cô, hy vọng cô có thể cho anh ta một cơ hội.

Còn nói nếu không có tình cảm thì bọn họ có thể bồi dưỡng.

Hai người môn đăng hộ đối, họ còn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, dù Lucy Mộ Dung luôn tỏ vẻ khá thoải mái, nhưng trước giờ cô vẫn luôn rất bảo thủ.

Không cảm thấy Hạ Lâm Dịch đáng ghét nên cô cũng không từ chối.

Trước khi tốt nghiệp, Hạ Lâm Dịch luôn bám lấy cô, hai người cũng thật sự từ từ có tình cảm.

Sau khi tốt nghiệp, Hạ Lâm Dịch bắt đầu gây dựng sự nghiệp, ngày càng bận rộn hơn, Lucy Mộ Dung biết anh ta vất vả nên cũng không làm phiền nhiều.

Liên lạc giữa hai người cũng ngày càng ít đi, nhưng cô ấy cho rằng đây đều chỉ là tạm thời, dù sao thì họ cũng sẽ kết hôn.

Trước khi Hạ Phương về nước, hai người vừa khéo gây gổ vì một vài chuyện nên chia tay.

Nhưng sau đó Hạ Lâm Dịch xin lỗi Lucy Mộ Dung, hai người lại làm lành.

Hạ Lâm Dịch còn nói đợi chuyện của công ty hoàn thành, sự nghiệp ổn định lại thì sẽ chuẩn bị việc cưới xin cho hai người.

Lucy Mộ Dung không quá háo hức, nhưng cũng có chút chờ mong, dù sao cô và Hạ Lâm Dịch đi tới bước này, sớm muộn gì cũng sẽ phải kết hôn, cưới xong rồi coi như là hoàn thành một chuyện lớn trong đời.

Nhưng cô ấy không ngờ người đàn ông thường ngày quan tâm chu đáo, dịu dàng tỉ mỉ với cô ấy khi ở bên ngoài lại… bẩn thỉu đến thế…

“Lucy, không phải như em nghĩ đâu”, Hạ Lâm Dịch lập tức căng thẳng đẩy người phụ nữ đang bám lấy mình ra: “Em nghe anh giải thích…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.