Tư Thành chỉ muốn tát chết Sở Lâm Xuyên, thằng nhóc này có thể nói rõ ràng hơn được không?
Hạ Phương mới đến chưa đầy năm phút mà câu nào Sở Lâm Xuyên cũng hại anh!
Tư Thành trừng mắt nhìn Sở Lâm Xuyên, thấy Sở Lâm Xuyên vội vàng ngậm miệng, anh mới ho khan một tiếng, quay đầu giải thích với Hạ Phương: “Ban đầu anh tưởng là em đi phỏng vấn…”
“Cho nên lúc đầu người anh hai muốn em để ý là sếp Phương? Chứ không phải…”, Sở Lâm Xuyên chợt hoàn hồn, kích động chỉ vào Ngô Bội Bội đã đứng dậy, trợn tròn hai mắt…
“Thì ra là vậy… ha ha…”, Sở Lâm Xuyên hiểu ra, vỗ đầu mình, không khỏi bật cười.
Anh ấy đúng là ngốc thật!
Anh ấy vốn định làm theo lời Tư Thành, chú ý giúp đỡ Hạ Phương, mặc dù Hạ Phương không có gì cần anh ấy phải giúp đỡ, nhưng vấn đề là anh ấy đã nhận nhầm người.
Buồn cười hơn nữa là Tư Thành cũng không hề biết người vợ mới cưới của mình là thiết kế trưởng, còn nhờ anh ấy giúp đỡ nhiều hơn…
Sở Lâm Xuyên càng nghĩ càng thấy buồn cười, không chỉ cười mình mà còn cười cả Tư Thành.
Ngô Bội Bội vừa mới ngồi dậy, nghe được đoạn đối thoại này dường như cũng mơ hồ hiểu được điều gì đó.
Vậy nên thời gian này Sở Lâm Xuyên quan tâm đến cô ta không phải vì thích cô ta, mà là nhầm cô ta với Hạ Phương?
Quan trọng hơn là Sở Lâm Xuyên quan tâm cô ta là do người đàn ông bí ẩn và cao quý kia nhờ cậy.
Ngô Bội Bội không khỏi nhìn Tư Thành vừa tao nhã cao quý, vừa khí phách, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, điển trai anh tuấn, đôi mắt hẹp dài quyến rũ, trong chốc lát cô ta cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại.
Người đàn ông này đẹp trai quá…
Đẹp hơn bất kỳ người đàn ông nào cô ta từng gặp.
Chỉ là…
Nhìn thấy Hạ Phương ngồi trên đùi anh, tay Ngô Bội Bội không khỏi nắm chặt lại thành nắm đấm.
Lại là cô…
Tại sao ông trời lại bất công như thế? Dành tất cả những điều tốt đẹp trên đời cho cô?
Vị trí thiết kế trưởng của LM là của cô, người đàn ông đẹp trai tới nỗi người và thần đều ghen tỵ này cũng là của cô…
Tại sao lại như vậy?
Sự đố kỵ trong mắt Ngô Bội Bội không ngừng lan ra, thân thể như bị ngọn lửa đố kỵ thiêu đốt, cô ta chỉ ước mình có thể đẩy Hạ Phương đi, để mình được ngồi vào lòng anh chàng đẹp trai kia.
“Thế này thì dễ rồi”, Sở Lâm Xuyên cười xong thì thở phào nhẹ nhõm, đầu óc cũng linh hoạt hơn rất nhiều.
Quay đầu lại thấy Ngô Bội Bội đang nhìn Hạ Phương chằm chằm bằng ánh mắt đố kỵ, anh ấy chán ghét nói: “Cô Ngô, đây không phải nơi cô nên tới, mời cô ra ngoài”.
Ngô Bội Bội quay đầu lại, nhìn thấy sự lạnh lẽo nơi đáy mắt Sở Lâm Xuyên, ánh mắt cô ta đầy vẻ không cam, nhưng vẫn phải kìm nén sự đố kỵ trong lòng xuống, cắn môi run rẩy nói: “Sếp Xuyên, em…”
Ngô Bội Bội không cam tâm, cắn môi nhìn Tư Thành đang ôm Hạ Phương, đột nhiên cô ta kích động nhào tới trước mặt Tư Thành: “Anh bị lừa rồi, người phụ nữ này lẳng lơ lắm, đời tư của cô ta cực kỳ hỗn loạn…”
Nói xong cô ta đang định ôm đùi Tư Thành.
Chỉ là Tư Thành còn chưa làm gì, Hạ Phương đã đạp cô ta trước.
“Cút!”
Cô đã nhìn thấy rõ ràng, khi nhìn mình, Ngô Bội Bội dùng ánh mắt đố kỵ, còn khi nhìn Tư Thành, cô ta dùng ánh mắt ngạc nhiên và khao khát.
Dòm ngó vị trí và năng lực thì thôi, còn dòm ngó đàn ông của cô!
Cô dễ bị bắt nạt vậy à?
Sở Lâm Xuyên bi Hạ Phương làm cho giật mình, nhìn khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén của cô, anh ấy vội gọi bảo vệ vào đưa Ngô Bội Bội đi.
Mặc dù Ngô Bội Bội rất khiến người khác buồn nôn, nhưng công ty sẽ cho cô ta bài học, không cần làm bẩn tay nữ thần của anh ấy.
Có điều…
Nhìn Hạ Phương dựa vào lòng Tư Thành, Sở Lâm Xuyên chợt có cảm giác như thất tình.
Nữ thần của anh ấy!
Rõ ràng còn trẻ mà đã có chồng, người đó còn là anh hai của anh ấy nữa.
Ánh mắt Sở Lâm Xuyên nhìn Tư Thành đầy đố kỵ và ai oán.
Anh hai của anh ấy quá xấu xa, âm thầm kết hôn với nữ thần của anh ấy, ban đầu còn nói nữ thần của anh ấy sẽ độc thân tới già.
Quá đáng, hai người này tới để hành hạ anh ấy đúng không?
Nhưng anh hai và sếp Phương đúng là rất xứng đôi, Sở Lâm Xuyên cảm thấy trên đời không còn ai xứng đôi hơn họ.
“Lớn thế này rồi mà vẫn còn lỗ mãng lắm, đáng đời!”, Tần Hách nhìn vẻ mặt chịu đả kích của Sở Lâm Xuyên, cười không chút khách sáo.
Chỉ là khi nhìn thấy hành động thân mật của Hạ Phương và Tư Thành, ánh mắt hắn cũng trở nên buồn bã.
Hắn và Ngụy Thung cũng từng thân mật như vậy.
Chỉ là trời cao trêu người.
Tần Hách cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
“Có phải em đã làm phiền mấy anh tụ tập không?”, Hạ Phương nhìn hai người đang im lặng uống rượu ở bên cạnh, sờ mũi hỏi.
Tư Thành ôm eo cô nói: “Cứ kệ họ”.
Hạ Phương hỏi: “Các anh nói chuyện xong rồi à?”
“Không thiếu gì thời gian để nói”.
Hạ Phương nhìn thời gian: “Em phải sang phòng bên cạnh với Lucy đây, lát nữa em qua đón anh cùng về nhà nhé?”, Hạ Phương nháy mắt.
Nghe thấy hai chữ “về nhà”, khóe miệng Tư Thành hơi cong lên, anh nghiêng người hôn lên mặt Hạ Phương: “Được”.
Hạ Phương đỏ mặt, đứng dậy chào Tần Hách và Sở Lâm Xuyên rồi đi ra ngoài.
Đang định về phòng bên cạnh với Lucy Mộ Dung, Hạ Phương lại thấy Lục Trí Vân đang hút thuốc ở bên ngoài.
Anh ta đút một tay vào túi quần, tay kia châm điếu thuốc, lười lười biếng dựa vào tường, trên môi nở nụ cười, nhìn Hạ Phương với ánh mắt mập mờ: “Nhiều năm không gặp, nữ thần vẫn là nữ thần, lúc nào cũng khiến người khác phải ngạc nhiên”.
Hạ Phương nhướng mi: “Quá khen”.
“Tôi bảo mà, Lục Anh Đường không xứng với cô, đến giờ tôi cũng không hiểu vì sao cô lại chọn anh ta”, Lục Trí Vân nhả ra một làn khói, thầm nghĩ là mình rất đẹp trai.
Hạ Phương thấy hơi buồn cười, không chọn hắn ta chẳng lẽ chọn anh?
Đều không phải loại tốt lành gì, thế mà anh ta cũng có mặt mũi ở đây so sánh với Lục Anh Đường à?
“Tôi nói lâu rồi, cô chọn Lục Anh Đường chắn chắn sẽ hối hận”, Lục Trí Vân cười: “Nhưng cô cũng tàn nhẫn lắm, hắn chỉ phản bội cô, đi theo chị gái cô thôi mà cô lại khiến hắn nhà tan cửa nát, suýt nữa thì đi tù”.
Lục Trí Vân nói rồi lắc đầu, hai mắt nhìn Hạ Phương sáng rực: “Đủ ác, đủ cay nghiệt, tôi thích, ha ha…”
“Nhưng tôi không có hứng thú với anh”, Hạ Phương nhún vai, uể oải trả lời: “Dù là trước đây hay bây giờ, hay là sau này đều như vậy”.
Hạ Phương nói xong đang định mở cửa phòng bên cạnh đi vào, Lục Trí Vân kéo tay cô lại, đẩy cô vào tường, áp người về phía trước.
“Hạ Phương, đừng tưởng mình là thiết kế trưởng của LM thì ghê gớm lắm. Tôi là Lục Trí Vân, không phải Lục Anh Đường, chọn tôi, chúng ta sẽ là những kẻ mạnh cùng hợp tác, cô không thiệt”, Lục Trí Vân lại gần Hạ Phương, giọng nói mang theo vẻ đắc ý: “Dù sao bố tôi cũng là người nắm quyền thứ hai Giang Lâm, sau này tôi cũng sẽ tiến quân vào giới chính trị, cô ở giới kinh doanh, tôi ở giới chính trị, Giang Lâm chẳng phải sẽ do chúng ta nắm quyền hay sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]