Chương trước
Chương sau
Dù Sở Lâm Khôn đã đi, nhưng bầu không khí trong phòng lại khác một trời một vực trước khi cậu ta đến.

Mấy người vốn còn coi thường và cười nhạo Hạ Phương đều tái mặt, nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, hoàn toàn không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Thấy Hạ Phương từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, nâng chung trà lên uống một ngụm, có người muốn tiến lên làm dịu lại bầu không khí, nhưng thấy dáng vẻ xa cách đó của cô thì vẫn phải dừng lại.

Khi nãy bọn họ vừa làm gì?

Bọn họ đi giễu cợt nhà thiết kế trưởng của LM?

Chỉ nghĩ thôi, bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi rồi.

“Cục cưng Phương, cậu luôn khiến mình ngạc nhiên bằng đủ mọi cách, mình không muốn yêu cậu cũng khó đấy”, Lucy Mộ Dung kích động ôm lấy Hạ Phương, cười nói: “Mình đã nói rồi mà, cục cưng Phương ưu tú như thế chắc chắn những người tầm thường kia không thể nào sánh bằng được, nhưng mình không ngờ cậu lại là sếp Phương, a a a…”

Nói đến Phương Hạ, Lucy Mộ Dung cũng không thể nào giữ bình tĩnh được nữa, cô ấy ôm lấy Hạ Phương cọ tới cọ lui, không thể kìm nén lại tiếng hét kích động: “Trời ạ, không ngờ bạn thân của mình lại là nhà thiết kế trưởng của LM, mình chợt có cảm giác mình cũng rất lợi hại”.

“Phương Hạ, Hạ Phương, mình phải nghĩ tới từ lâu rồi mới phải, a a a, cục cưng, cậu giấu kỹ thật đấy, sao mình không phát hiện ra được nhỉ? Lần trước còn kéo cậu đi mua váy do cậu thiết kế nữa chứ…”

Lucy Mộ Dung càng nghĩ càng thấy lúng túng.

Chẳng trách lúc đó Hạ Phương lấy một tấm thẻ ra đưa cho nhân viên bán hàng kia, nhân viên bán hàng lại nhìn cô bằng ánh mắt kính nể và sợ hãi như thế, còn mặc kệ cả lời hăm doạ của Tần Như Sương.

Sao cô ấy có thể ngu xuẩn đến mức không nghĩ tới chuyện này nhỉ?

Hạ Phương bất đắc dĩ đẩy Lucy Mộ Dung ra: “Tất cả đều nhờ cậu còn gì, nếu không sao mình có thể chiếm hời của Tư Thành, để anh ấy mua váy cho tớ được?”

“Huống hồ mình không nói những chuyện này với cậu là muốn cậu được bất ngờ”.





Nói xong, Hạ Phương khẽ thở dài: “Tiếc là bất ngờ này đã trở thành kinh ngạc rồi”.

Lucy Mộ Dung nhớ đến khung cảnh khi nãy, vốn dĩ trước khi Hạ Phương đi vào mọi người đang rất vui vẻ, nhưng Hạ Phương vừa đến, Trần Lâm Phỉ và Triệu Thiến Thiến lập tức gây chuyện ngay…

Dường như tất cả những chuyện này đều do Trần Lâm Phỉ gây ra, cô ấy nhất lời càng không thích Trần Lâm Phỉ hơn, giọng điệu cũng bắt đầu trở nên khó chịu: “Cậu nói đúng, bất ngờ này đã bị phá hỏng rồi, còn trở thành kinh hãi nữa…”

Trần Lâm Phỉ không ngốc, sao có thể không nghe ra hàm ý trong lời nói này được?

Dù căm hận đến mức nghiến răng, nhưng cô ta thật sự không ngờ Hạ Phương lại là nhà thiết kế trưởng của LM.

Vì nhà thiết kế trưởng này đã bắt đầu nổi tiếng từ mười năm trước rồi…

Bây giờ Hạ Phương cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, sao cô có thể bắt đầu thiết kế từ năm mười mấy tuổi được?

Có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì đó không?

Cô ta thấy khó hiểu, nhưng cả Phó tổng giám đốc của LM cũng đã thừa nhận thân phận của Hạ Phương, dù bọn họ có nghi ngờ hơn nữa cũng chỉ có thể im lặng.

Đặc biệt là nghĩ đến chuyện sau này còn phải đến LM tham gia show thời trang, Trần Lâm Phỉ chỉ có thể hạ mình, kìm nén nổi bất mãn trong lòng, cười nói: “Xin lỗi Lucy nhé, đều là lỗi của mình, nếu không vì mình cứ đòi xem quà của cậu thì tất cả bất ngờ này sẽ không bị lỡ mất…”

“Nhưng bọn mình thật sự tò mò quá, hơn nữa chúng ta cũng có thể xem là trong hoạ được phúc, biết được thân phật thật sự của Hạ Phương, đúng không nào”, Trần Lâm Phỉ vừa nói vừa nhìn Hạ Phương bằng ánh mắt ghen tị, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy hâm mộ: “Hạ Phương, thật sự không ngờ cậu lại giấu kỹ thế, còn là nhà thiết kế trưởng của LM nữa, đúng là rất lợi hại…”

“Xin lỗi cậu vì chuyện khi nãy nhé, bọn tôi cũng không cố ý gây chuyện với cậu đâu, chỉ là vì tò mò quá thôi… Có câu nói rằng tò mò hại chết con mèo, cậu sẽ không trách bọn tôi đúng không?”

Triệu Thiến Thiến cũng cười nói: “Cậu xem Hạ Phương hào phóng thế, tặng cả món quả mấy triệu, chắc chắn cậu ấy sẽ rộng lượng hơn người bình thường, sao có thể chấp nhặt với những người thường như chúng ta được?”

Giọng nói khó chịu của Triệu Thiến Thiến thật sự khiến người ta rất bực mình.

Hạ Phương liếc bọn họ, nhướn mày đáp: “Bạn học Triệu nói có lý”.

Nói có lý?

Chẳng phải muốn nói là cô rộng lượng, châm chọc bọn họ hẹp hòi sao?

Sắc mặt Triệu Thiến Thiến và Trần Lâm Phỉ rất khó coi, nhưng thân phận của Hạ Phương rõ ràng như thế, người xung quanh không quan tâm lời cô nói là khó nghe hay dễ nghe mà đều hùa theo Hạ Phương, tâng bốc Hạ Phương đến tận trời.

Còn có người tiến lên nói muốn xin chữ ký của Hạ Phương.

Hạ Phương cười gượng: “Ký tên cũng được, mọi người đều là bạn học, không cần phải khách sáo như thế”.

Hạ Phương đáp rất hững hờ, khiến những người muốn tiếp cận đều hơi lúng túng.

Điền Á Trạch sa sầm mặt không nói một câu.

Tay anh ta cầm chặt ly rượu như muốn bóp vỡ nó.

“Bộp… Bộp bộp…”, một người đàn ông vẫn luôn ngồi trong góc xem toàn bộ vở kịch chợt vỗ tay đứng lên, nói với Hạ Phương: “Tôi biết ngay Hạ Phương chưa từng khiến chúng ta thất vọng mà, từ trước cô ấy đã là nữ thần của tôi, bây giờ vẫn thế”.

Người đàn ông nói xong thì bưng ly rượu về phía Hạ Phương: “Nữ thần Hạ, tôi mời cô”.

Người đàn ông này mặc áo sơ mi màu xanh, quần tây dài đen, miệng luôn cười đểu, đưa mắt quan sát Hạ Phương.

“Xin lỗi, tôi không uống rượu”, Hạ Phương ngồi im tại chỗ.

Người đàn ông này tên Lục Trí Vân, là em họ của Lục Anh Đường, lúc học cùng lớp Hạ Phương từng bắt nạt và chế giễu cô không ít lần, thậm chí là làm phiền đủ kiểu.

Vì có chút nhan sắc, nhà họ Lục cũng có chút thế lực, nên lúc đó ở trường anh ta chẳng khác nào một tên đại ca.

Trước khi Hạ Phương và Lục Anh Đường hẹn hò, anh ta còn nói muốn theo đuổi cô.

Cuối cùng Hạ Phương theo đuổi Lục Anh Đường, Lục Trí Vân này suýt thì tìm Lục Anh Đường đánh nhau.

“Lấy trà thay rượu đi…”, sợ Hạ Phương và Lục Trí Vân cãi nhau, Lucy Mộ Dung vội cười nói.

Dù sao đây cũng là tiệc sinh nhật của Lucy Mộ Dung, Hạ Phương cũng không muốn gây chuyện, cô nâng tách trà lên đưa về phía mọi người, cất lời: “Dùng trà thay rượu mời các bạn học”.

Mọi người lập tức cầm ly rượu lên, bắt đầu nói mấy lời khen tặng.

Chỉ có Lục Trí Vân vốn đang cười chợt tỏ vẻ lúng túng, sắc mặt cũng u ám hơn.

Anh ta mời Hạ Phương, nhưng Hạ Phương lại mời tất cả mọi người?

Hành động này rõ ràng là đang xem thường anh ta!

Sau khi uống xong, Hạ Phương bị Lucy Mộ Dung kéo đi chơi với mấy chị em.

Lucy Mộ Dung tính tình hoạt bát, rất biết khuấy động bầu không khí, chẳng mấy chốc bầu không khí đã bắt đầu sôi nổi trở lại.

Cả nhóm người ca hát, khiêu vũ, gạt đi sự lúng túng khi nãy như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngay cả Lục Trí Vân cũng quên đi tình huống gượng gạo trước đó, cùng nhau chơi đùa với Lucy Mộ Dung, chỉ thi thoảng sẽ lén nhìn Hạ Phương, tìm cơ hội bắt chuyện với cô.

Chỉ mỗi ba người Điền Á Trạch, Trần Lâm Phỉ và Triệu Thiến Thiến đen mặt, từ đầu đến cuối không gia nhập vào cuộc vui của họ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.