Sở Lâm Xuyên tham gia cuộc họp hội đồng quản trị xong đi ra ngoài thì thấy Ngô Bội Bội đang đứng ngoài cửa nhìn anh ấy với vẻ đáng thương.
Cô ta mặc một bộ váy mát mẻ, vóc người hoàn mỹ đẫy đà, khuôn mặt trang điểm nhạt, lông my khẽ run, nhìn Sở Lâm Xuyên bằng ánh mắt uất ức và có chút không cam lòng.
Thấy cô ta như thế, Sở Lâm Xuyên sợ hết hồn: “Cô Ngô, cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
Ngô Bội Bội cắn môi, còn chưa kịp lên tiếng mà nước mắt đã tuôn rơi.
Sở Lâm Xuyên cứ có cảm giác hình ảnh này hơi kỳ lạ.
Ngô Bội Bội này không phải người trong mộng của anh hai à? Cô ta có uất ức gì thì đi tìm anh hai ấy, tìm mình làm gì?
“Sếp Xuyên, xin lỗi… em… em không có ý gì khác, em chỉ…”
Hốc mắt Ngô Bội Bội ửng đỏ, khóc không thành tiếng, lảo đảo bước đến gần Sở Lâm Xuyên.
Sắc mặt Sở Lâm Xuyên hơi khó coi, anh ấy không thích thấy người khác khóc, đặc biệt là phụ nữ, còn là loại phụ nữ xấu xa như Ngô Bội Bội.
Anh ấy bực bội giơ tay lên: “Cô có gì thì cứ từ từ nói, nếu không có thì tôi còn có việc, tôi phải đi đây”.
Ngô Bội Bội ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không dám tin rằng mình sẽ nghe thấy lời như thế từ Sở Lâm Xuyên.
Rõ ràng bắt đầu từ khi cô ta vào công ty, Sở Lâm Xuyên vẫn luôn che chở cô ta mà.
Có phải Hạ Phương đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409187/chuong-254.html