Chương trước
Chương sau
Hạ Khánh Dương bị khí thế của Hạ Phương làm cho át vía đến nỗi hai má đỏ bừng, mắt lồi ra như mắt ếch, muốn bùng nổ nhưng lại không dám, trông buồn cười vô dùng.





Hạ Phương lại hừ lạnh: “Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Lấy chút bản lĩnh cỏn con này mà còn ảo tưởng muốn đưa Hạ Thị về lại như xưa à, mơ đi!"



Rồi không đợi ông ta đáp lại, cô quả quyết cúp điện.



"Con mẹ nó!"



"Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh! Mày cho rằng ông đây không có tài cán, là có thể mặc cho mày đạp lên đầu à?"



"Khốn kiếp! Đừng để tao biết mày là ai! Đã vô dụng còn muốn lừa tiền tao? Mơ tiếp đi!"



Hạ Khánh Dương giận quá hóa rồ, gạt hết vật dụng trên bàn lẫn chiếc điện thoại trong tay xuống đất, khiến phòng khách vốn đã rối loạn nay lại càng bừa bộn hơn.



Triệu Lệ Chi đang từ trên lầu đi xuống, mặt hí hửng vì vừa nhận được tiền bán nhà, thấy chồng mình như vậy thì vội chạy lại hỏi han.



Hạ Khánh Dương vừa thở hổn hển vừa nói: “Còn không phải là do bà gây ra? Thứ đáng chết!"







Một cái tát giáng vào mặt khiến Triệu Lệ Chi nổ đom đóm mắt, ngã lăn ra đất.



Còn chưa hoàn hồn lại thì đã nghe Hạ Khánh Dương mắng chửi: “Nếu không phải bà tự ý chuyển cổ phần tôi đi thì Hạ Thị đã là của tôi lại rồi! Bà có biết tôi có làm gì cũng không giải quyết nổi, mà chỉ cho thằng kia ba triệu là nó xử lý hết mấy vấn đề chất lượng không hả?"



"Bao nhiêu ban ngành từ kiểm tra chất lượng, an toàn vệ sinh với bảo vệ môi trường gửi giấy xử phạt, bỏ ra ba chục triệu cũng không xử hết được, vậy mà thằng kia nó giúp tôi làm hết rồi! Còn bà lại chuyển hết cổ phần của tôi đi ngay đúng lúc quan trọng này!"



Cứ tưởng đã hồi sinh được tập đoàn, nay lại vì sự phá bĩnh của Triệu Lệ Chi mà hoàn toàn mất trắng. Hạ Khánh Dương càng nghĩ càng tức điên, thậm chí còn nhào tới đấm đá Triệu Lệ Chi liên tục.



Bà ta co rúm lại trong đau đớn, hoàn toàn không màng hình tượng mà rú lên: “Hạ Khánh Dương! Ông đếch phải con người! Ông dám bạo hành tôi hả, tôi sẽ kiện ông ra tòa! Oái, dừng lại ngay thằng khốn! Ông dám làm gì tôi là tôi đếch bao giờ cho ông một xu tiền bán nhà!"



Hạ Khánh Dương lúc này mới dừng lại, nhưng cơn giận vẫn còn sôi sục: “Ngon nói thêm tiếng nữa xem?"



Triệu Lệ Chi khó khăn chồm dậy, mặt mũi đều sưng húp, quát vào mặt ông ta: “Tôi cứ nói đấy! Ông nghĩ ông là ai hả? Dùng cái não heo của ông mà nghĩ đi, ai có thể giúp ông xử lý bao nhiêu chuyện chỉ với giá ba triệu hả? Ha ha, ông bị lừa rồi!"



Sắc mặt Hạ Khánh Dương tối sầm, hai mắt long lên trừng Triệu Lệ Chi.



Bà ta không hề sợ hãi mà nói: “Ông tưởng ông gặp phải Bồ Tát hay gì? Lại còn dùng cái giá thấp nhất giúp ông giải quyết vấn đề lớn nhất nữa cơ. Ha, biết đâu tên cao nhân đó chính là Hạ Phương hoặc Tư Thành đấy. Bọn nó muốn lấy lại cổ phần Hạ Thị nên đương nhiên không thể trơ mắt nhìn nó sụp đổ, vì vậy phải nghĩ mọi cách xử lý vấn đề cho nó...”



Triệu Lệ Chi càng nói càng thấy mình có lý, càng thêm kích động: “Đúng rồi! Chính là như thế! Ha ha ha, đừng vội cãi lại, ông cứ tự suy nghĩ xem có phải thế không!"



Một lời giải thích quá hợp lý, đến nỗi bản thân bà ta cũng phải bội phục.



Hạ Khánh Dương lảo đảo lùi lại mấy bước, mặt trắng bệch như ma.



Tuy rất hoang đường nhưng... lại cũng rất có lý.



Lại nhớ đến việc Tư Thành vừa ghé mua nhà, ông ta có cảm giác mình bị lừa rồi.



Hai cánh mũi phập phồng như trâu, ông ta trợn mắt lầm bầm: “Không thể này... Sao chúng nó dám làm vậy với tôi?"



Nhưng... nhưng nếu vậy thì vì sao Tư Thành lại muốn mua biệt thự này?



Anh thừa biết biệt thự này được Tiết Lan Hâm đứng tên, nếu không mua thì vẫn là của Tiết Lan Hâm, Hạ Khánh Dương có muốn cũng không làm được gì.



Chợt nghĩ đến gì đó, ông ta túm lấy tay Triệu Lệ Chi: “Mau! Kiểm tra coi tiền vào tài khoản chưa?!"



Bà tay cuống quít che điện thoại lại: “Tưởng cao nhân kia dừng hợp tác với ông rồi chứ? Ông còn muốn đánh chết tôi hả! Tiền này là của tôi, ông đừng hòng lấy nó!"



Hạ Khánh Dương phẫn nộ ghì bà ta xuống đất: “Câm mồm, đưa tiền đây cho tôi!"



"Không!"



"Con đĩ, mày muốn chết lắm hả?!"



"Mơ đi Hạ Khánh Dương! Tao có chết cũng không đưa tiền cho mày!"



Hai vợ chồng đấm đá túi bụi nhau trong nhà.

Xử lý công việc xong, Hạ Phương trở về nhà trọ nhỏ, nhìn thanh tiến độ đang chậm rãi lấp đầy trên màn hình vi tính, hài lòng thưởng cho mình một quả nho.



Chỉ cần đợi nó đi hết thì mọi chuyện liên quan đến Hạ thị và nhà họ Hạ sẽ có thể chấm dứt.



Tập đoàn đã trở về trong tay mẹ cô, Hạ Khánh Dương và Triệu Lệ Chi cũng sẽ phải cút khỏi căn biệt thự, tất cả đều đang đi đúng kế hoạch.



Khi thanh tiến độ chạm chạy xong, cũng là lúc bảy triệu tiền mua nhà mà Tư Thành chuyển cho Triệu Lệ Chi cũng sẽ quay về tài khoản của anh.



Như vậy, ngoại trừ chút ân huệ bỏ ra, Hạ Phương gần như không tổn thất bất kỳ thứ gì.



Bởi vì mấy vấn đề Hạ thị gặp phải đều được giải quyết bởi tiền của Hạ Khánh Dương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.