Lăng Nhất Nam còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này người đàn ông trong lòng đã chậm rãi mở mắt.
Ông ta ngơ ngác nhìn Hạ Phương đi vào thang máy, mãi đến khi Hạ Phương vào trong, cửa thang máy đóng lại, hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, ông ta mới kích động đứng dậy lao tới cửa thang máy, muốn đập mạnh lên cửa thang máy.
Hành động này khiến Lăng Nhất Nam giật mình, cậu đứng dậy kéo Lăng Quân Hạc: “Chú, chú làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Lăng Quân Hạc thấy thang máy đã đi xuống thì nôn nóng xoay người hỏi Lăng Nhất Nam: “Người trong thang máy khi nãy là ai?”
Lăng Nhất Nam chớp mắt: “Chú hỏi chị họ Hạ sao?”
“Chị họ của cháu?”, Lăng Quân Hạc nheo mắt, lúc này đã bình tĩnh hơn một chút.
Lăng Nhất Nam vội lắc đầu: “Không phải, là chị họ của một bạn học của cháu, vừa khéo chị ấy đến đây dùng bữa, gặp chú phát bệnh ngất xỉu nên cho chú uống thuốc”.
Thấy Lăng Quân Hạc vẫn nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, Lăng Nhất Nam lại nói thêm một câu: “Cháu đã cảm ơn chị ấy giúp chú rồi, chị ấy rất tốt bụng”.
“Cô ấy tên gì?”
“Dạ?”, Lăng Nhất Nam thoáng sửng sốt, cậu nhìn vào đôi mắt sắc bén của chú, trả lời trong vô thức: “Hạ… Hạ Phương…”
“Hạ Phương…”, Lăng Quân Hạc nhỏ giọng nhắc lại cái tên này, hai tay siết chặt.
Trên đường về,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409175/chuong-242.html