"Thứ khốn nạn thối tha này không đáng mặt đàn ông!"
"Cằm sừng thì thôi đi lại còn vu oan cho người khác, đúng là ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng mà”.
"Tôi thấy cô gái kia rất có khí chất, không phải địa vị tầm thường; đã vậy người yêu hiện tại còn phong độ ngời ngời, nhìn là biết người có tiền có quyền. Đúng là phải cảm ơn thằng khốn này, bằng không thì tội nghiệp cho cô gái kia”.
"Chứ còn gì nữa, đúng là khốn nạn đến tận xương tủy”.
"Thằng chó! Mày còn mặt mũi ở lại đây hả? Sao không đi chết đi?"
"Hạng người này sống chỉ tổ chật đất, giết đi cho rồi”.
Tiếng xì xào vang lên từ bốn phía, tất cả đều là những lời mắng chửi ném về phía Lục Anh Đường.
Lúc bấy giờ hắn ta mới nhận ra mình vừa làm gì, bèn cuống quít tắt điện thoại, lắc đầu như trống bỏi: “Không... không phải vậy... Chính Hạ Phương mới phản bội tôi trước!"
"Ba năm cô ta du học là ba năm cô ta cắm sừng tôi! Các người cho rằng cô ta là ngọc nữ trong trắng sao? Ha ha...”
"Tư Thành, cho dù mày không phải là phục vụ khách sạn thì đã làm sao? Hạ Phương ngủ lang ở nước ngoài là sự thật, tao đã tận mắt thấy có thằng đàn ông áo quần xộc xệch bế cô ra đi ra từ một căn phòng!"
"Mày tưởng mày cưới được vợ quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409157/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.