“A…A…”, Tư Thành vừa dứt lời, Lục Anh Đường dưới đất đã hét lên như heo bị chọc tiết, tiếng hét vang vọng cả tầng bán hàng.
“Giày bẩn có thể vứt đi, nhưng đừng làm bẩn sàn nhà của người khác”, Hạ Phương lười biếng tiến lên, giọng nói lãnh đạm.
Tư Thành khẽ gật đầu, tao nhã nhấc giày lên, lập tức có người đưa thảm trải sàn đến cho anh lau giày.
“Muốn mua nhà vì sao không đợi anh về?”, Tư Thành thay đổi thái độ bá đạo và uy nghiêm khi nãy, hơi hờn tủi nhìn Hạ Phương.
Hạ Phương ho khan hai tiếng, nói: “Sợ anh bận quá không có thời gian nên em tự đến trước”.
Sau đó cô lại nói: “Sao anh lại về rồi?”
Tư Thành khẽ thở dài: “Làm xong việc thì về thôi”.
Sự thật là Hạ Phương mới đi một ngày, anh đã cảm thấy xung quanh mình thiếu gì đó nên vội vàng giải quyết xong công việc để quay về.
“Không phải anh đã nói với em nhà chúng ta đã có một căn biệt thự ở đây rồi sao?”, giọng điệu của Tư Thành càng thêm hờn tủi.
“Nếu em muốn sắp xếp cho mẹ sống ở biệt thự thì anh vẫn còn mấy căn ở vịnh Đông Giang, đường Thành Sơn, đường Tinh Quang nữa…”, Tư Thành thở dài khe khẽ: “Đương nhiên chúng ta cũng có thể sống ở đây cùng với mẹ, dù sao sau này sẽ phải chạy qua chạy lại giữa Kinh Thành và Giang Lâm, chúng ta cũng không ở lâu”.
Người phụ nữ nhỏ bé của anh quá độc lập, rõ ràng đã có người chồng là anh đây có thể cho cô mọi thứ, nhưng cô luôn thích tự mình làm.
Khóe miệng Hạ Phương giật giật: “Không sao, em không thiếu chút tiền này. Em ưng ý một căn ở đây rồi, lát nữa sẽ mua, mấy ngày tới sửa sang lại một chút, khi nào mẹ em xuất viện sẽ chuyển bà tới đây sống”.
Nói xong cô ngước mắt lên: “Đừng nói với em là, trong ba căn cao cấp nhất ở trên cùng có một căn là của anh đấy nhé?”
Nhà Tư Thành mua làm sao có thể tệ được?
Tư Thành sờ cằm: “Ừm, hình như là căn trên đỉnh đấy, anh chưa đến bao giờ, lúc mở bán anh bảo Tiêu Minh sắp xếp. Hai căn ởở dưới là nhà họ Tần tự giữ lại”.
Lúc này Hạ Phương mới biết thì ra nơi này là bất động sản của nhà họ Tần.
Bảo sao Lục Anh Đường lại chạy tới đây cầu xin.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Đã sửa sang lại chưa?”, Hạ Phương thuận miệng hỏi.
Trong lòng cô đang nghĩ nếu căn trên tầng cao nhất ổn hơn thì hay là chuyển mẹ lên đó ở.
Tư Thành khẽ lắc đầu: “Nếu em muốn ở thì có thể sửa lại bất cứ lúc nào, cứ trang trí theo phong cách em thích”.
Mắt Hạ Phương sáng lên, cô búng tay: “Vậy chờ em mua nhà xong, chúng ta lên xem nhé”.
Trước đây Hạ Phương cũng từng nghĩ nếu sau này kết hôn ở cùng một khu với mẹ sẽ tiện chăm sóc hơn.
Nhưng sau khi kết hôn với Tư Thành, cô cảm thấy ở đâu cũng được, dù sao biệt thự lớn như vậy, họ có thể ở cùng mẹ.
Không ngờ lại trùng hợp đến thế, vừa khéo Tư Thành cũng có một căn ở đây, không ở thì phí.
“Được”, Tư Thành khẽ gật đầu.
Lucy Mộ Dung đã hâm mộ tới mức không nói nên lời, cô ấy kéo tay Hạ Phương, lắc qua lắc lại: “Trời ơi cục cưng à, chồng cậu tuyệt vời quá…”
Lucy Mộ Dung vẫn chưa biết thân phận của Tư Thành, không nhịn được nuốt bước bọt hỏi: “Rốt cuộc anh ấy là ai vậy?”
Hạ Phương hơi nhướng mày, không trả lời câu hỏi của Lucy Mộ Dung.
Mà Lục Anh Đường nằm trên đất nghe thấy đoạn đối thoại này cũng không khỏi bật cười.
“Ha ha ha, Hạ Phương, Tư Thành, hai người thể hiện đủ chưa?”, Lục Anh Đường nhìn hai người với vẻ giễu cợt, không chút khách sáo “vạch trần” thân phận của họ.
“Hai người, một người là người phụ nữ lẳng lơ chẳng ra gì bị nhà họ Hạ sắp phá sản ruồng bỏ, một người là nhân viên phục vụ làm thuê ở khách sạn, hai người mà cũng muốn mua biệt thự ở đây hả? Ha ha ha, cười đau cả bụng…”
Lục Anh Đường không đứng dậy được nên nằm luôn dưới đất cười lăn lộn: “ Ai da, lại còn biệt thự trên đỉnh và biệt thự sang trọng ở sườn núi nữa chứ, cười chết tôi mất, ha ha ha…”
“Hạ Phương, mấy năm qua cô ngủ với hàng nghìn người đàn ông kiếm được nhiều tiền như vậy à? Ha ha ha, thế hôm nay cô phải ngủ với bao nhiêu tên nữa thì mới có thể kiếm được từng này tiền?”
Giám đốc Triệu kia nghe vậy cũng che miệng cười mỉa mai: “Tôi đang bảo chim trĩ từ đâu tới đây khoe khoang thế này, thì ra là con gái nhà họ Hạ mấy ngày trước lên báo vì cắt xén nguyên vật liệu, không đạt chuẩn chất lượng nên bị cơ quan chuyên môn điều tra à”.
“Chậc chậc, quả nhiên là nhà dột từ nóc, con gái cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì”, giám đốc Triệu khoanh hai tay tước ngực, nói với vẻ đầy giễu cợt.
Hai “phu nhân nhà giàu” bên cạnh cũng không nhịn được cười: “Chim trĩ đúng là chim trĩ, bay ra khỏi tổ chim là có thể biến thành phượng hoàng được chắc? Ha ha…”
“Thời buổi này nhiều người thích thể hiện lắm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp kiểu như bọn họ đấy. Bọn họ họ thùng rác à mà rác rưởi thế! Ha ha ha…”
Lục Anh Đường cười dữ tợn, lớn tiếng quát: “Hạ Phương, chẳng phải cô muốn mua biệt thự sao? Cô mua đi, giám đốc đã ở đây, để tôi xem cô mua thế nào!”
“Có phải bây giờ cô muốn nói chồng cô mua căn trên đỉnh rồi, không cần mua thêm một căn nữa không, ha ha ha…”
Những người xung quanh cùng cười vang, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Đây là anh Thành ư?”, nghe thấy cuộc đối thoại của Hạ Phương và Tư Thành, Tần Cối An vẫn luôn suy nghĩ xem mình đã gặp người đàn ông này ở đâu.
Mãi cho đến khi Lục Anh Đường cứ nhắc đi nhắc lại biệt thự trên tầng cao nhất, anh ta mới chợt nhớ ra đó là căn mà vị kia của nhà họ Tư mua.
Không ngờ anh ta chỉ thất thần một lúc mà những người xung quanh đã bắt đầu cười nhạo, anh ta nhanh chóng tiến lên, kích động nhìn Tư Thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]