Vì thế sau đó hai người bắt đầu tham quan ngôi biệt thự này.
Đúng như lời Lucy Mộ Dung nói, ngoài ba toà nhà trên đỉnh núi thì đây chính là căn nhà đẹp nhất, không chỉ tầm nhìn rộng rãi, sân vườn thoáng mát mà các căn còn cách xa nhau.
Trong nhà có cả đình nghỉ mát, hơn nữa còn đã lắp đặt đầy đủ trang thiết bị.
Nghe nói để tiện cho những người mua rồi không hay ở lại chỉ cần mang vali vào ở luôn, nơi này có một vài biệt thự được bày trí rất sang trọng.
Đương nhiên người có tiền mua căn biệt thự lớn như thế đều thích trang trí theo phong cách của mình, rất ít người mua căn đã bày trí sẵn, dù sao người có tiền mua những căn thế này cũng không thiếu tiền và thời gian sửa sang.
Đây cũng là lý do khiến căn biệt thự lớn cao cấp thế này đến nay vẫn chưa bán được.
Sau khi xem xong, Hạ Phương cảm thấy căn biệt thự này được xây dựng rất đúng ý cô.
Cô hài lòng nhìn sân vườn xinh đẹp và căn nhà rộng rãi này, nói với Lucy Mộ Dung và Trương Phán Phán: “Chọn căn này đi”.
Thật ra Trương Phán Phán chưa từng nghĩ Hạ Phương và Lucy Mộ Dung sẽ mua một căn biệt thự lớn như thế.
Dẫu sao căn biệt thự này không phải có giá mấy chục triệu, mà là mấy trăm triệu…
Hai người họ trông chỉ mới hai mươi mấy tuổi, ăn mặc cũng bình thường, đừng nói mua biệt thự lớn, e rằng nhà bình thường cũng chưa chắc mua được.
Cô ấy sẵn lòng bỏ nhiều thời gian dẫn hai người đến đây xem nhà như thế là vì sau khi bị Giám đốc Triệu cướp khách, tâm trạng của cô ấy rất tệ.
Cô ấy sợ mình sẽ suy nghĩ linh tinh, khiến mình nhụt chí, cho nên muốn tìm việc gì đó làm, coi như rèn luyện nâng cao năng lực của bản thân.
Dù sao cuối cùng bán được cũng sẽ bị Giám đốc Triệu cướp mất, có gì khác nhau đâu?
Nhưng cô ấy vừa nghe thấy gì?
Cô gái nãy giờ không nói gì kia bảo là chọn căn này đi?
Hai… Hai người… không biết giá của căn biệt thự này sao?
Trương Phán Phán ngạc nhiên nhìn Hạ Phương, cố gắng cho bản thân lấy lại bình tĩnh, sau đó mới hỏi: “Chị… Chị Hạ, chị vừa nói gì ạ?”
Lucy Mộ Dung cười khẽ kéo tay Hạ Phương: “Mình đã nói là nơi này rất tốt mà, cục cưng màu khen mình đi!”
Hạ Phương véo mặt cô ấy một cái: “Được, khen cậu nhé”.
“Giả mù sa mưa!”, ngoài miệng thì nói thế, nhưng Lucy Mộ Dung vẫn cười rất tươi, sau đó xoay người nói với Trương Phán Phán: “Đi thôi, tìm Tổng giám đốc của cô ký hợp đồng”.
“Hả?”, Trương Phán Phán căng thẳng tiến lên: “Chị Hạ, chị Mộ Dung, nếu em nhớ không lầm thì giá của căn biệt thự này là hai trăm triệu…”
“Không phải đã giảm giá rồi sao? Một trăm mấy chục triệu gì đó ấy?”, Lucy Mộ Dung nói xong thì lấy điện thoại ra bắt đầu gõ máy tính.
Nhưng gõ được một nửa, cô ấy bỗng dưng cứng đờ người: “Hai trăm triệu giảm năm phần trăm, sau đó giảm thêm một phần trăm, cuối cùng là giảm hai phần trăm, tổng cộng bao nhiêu tiền? Tổng giám đốc kia còn nói sẽ giảm số lẻ cho tôi nữa”.
Hạ Phương: “Cậu học Toán từ thầy Thể dục à?”
Lucy Mộ Dung: “Số không nhiều quá, máy tính của mình sắp nổ rồi đây…”
Hạ Phương: …
Cái đồ ngốc này chắc chắn trong đầu toàn đậu hũ, ai bắt tính mấy trăm triệu còn phải gõ số không lên máy tính chứ?
“Chao ôi, dù sao chỉ cần biết một trăm mấy chục triệu là được”, Lucy Mộ Dung bĩu môi nói với Trương Phán Phán: “Còn ngây người ra đó làm gì? Dẫn chúng tôi đi tìm Tổng giám đốc đi, lần trước tôi đến tìm anh ta, còn đưa tiền cọc rồi. Nhưng hôm nay nếu cô đã tiếp đón chúng tôi thì chắc chắn sẽ không để cô làm không công, đúng không?”
Trương Phán Phán cắn môi nhíu mày, hai người này thật sự biết một trăm triệu mà họ nói có ý nghĩa thế nào không?
Sao nghe lời họ nói, một trăm triệu cứ như mấy trăm đồng vậy?
Trương Phán Phán ngơ ngác, suốt chặng đường còn quên cả nói chuyện, mãi đến khi bị Lucy Mộ Dung và Hạ Phương dẫn về chỗ bán căn hộ, cô ấy mới xác nhận một lần nữa với hai người là có muốn mua thật hay không.
“Mua, sao lại không mua”, Hạ Phương trả lời một cách sảng khoái.
Vừa khéo đơn hàng trước đó của Trương Phán Phán bị Giám đốc Triệu cướp mất đang định ký hợp đồng thì đối phương bỗng nhận một cuộc điện thoại nên vội vàng rời đi.
Lúc này thấy Trương Phán Phán dẫn Hạ Phương và Lucy Mộ Dung quay lại, chị ta tức giận tiến lên mắng: “Trương Phán Phán, tôi bảo cô đi làm việc khác chứ không bảo cô lãng phí thời gian, thừa cơ lười biếng!”
“Tôi dạy cô thế nào? Cô quan tâm mấy người vừa nhìn đã biết không mua nổi nhà làm gì? Cô đi làm từ thiện sao?”
Bị Giám gốc Triệu quát như thế, Trương Phán Phán vội vàng giải thích: “Giám đốc Triệu, không phải thế đâu, chị Hạ này thật sự đến để mua biệt thự, chị ấy đã…”
“Ha ha, bọn họ mà đến mua biệt thự thật á?”, không đợi Trương Phán Phán nói hết lời, Giám đốc Triệu đã cười giễu cợt, khinh thường quan sát Hạ Phương và Lucy Mộ Dung: “Cô nghĩ tôi bị mù hay tôi bị ngu? Bọn họ nói mua mô hình biệt thự chắc tôi còn tin…”
Dù Trương Phán Phán mới ra ngoài xã hội, nhưng cô ấy cũng biết đa số người trong ngành này đều thích trông mặt mà bắt hình dong, nhưng bố mẹ cũng thường dạy dỗ cô ấy là làm người đừng quá chú trọng vẻ bề ngoài.
Không phải dưới vẻ ngoài gọn gàng luôn sẽ có nội tâm xinh đẹp.
Tương tự như thế, không phải tất cả mọi người đều thích khoe tài sản của mình ra.
Dù Hạ Phương và Lucy Mộ Dung ăn mặc có vẻ bình thường, nhưng khí chất trên người họ lại không tầm thường chút nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]