"Ăn được ngủ được là tiên mà", Hạ Phương nói rồi bấm xác nhận gọi món, sau đó nhàn nhã chờ phục vụ đưa nước trà tới.
"Một lần công tác của cậu kiếm được bao nhiêu mà hôm nay chơi sộp vậy...”, Lucy Mộ Dung thật sự đã cạn lời.
Hạ Phương hơi nhíu mày: “Cũng không nhiều lắm, đủ dẫn cậu đi ăn Nâu Nhạt cả đời à”.
Lucy Mộ Dung: Đây là đang flex đó hả?
Nào ngờ Hạ Phương lại bồi thêm một câu: “Tầm mấy trăm triệu thôi”.
Lucy Mộ Dung: Bye!
Đáng lẽ không nên hỏi làm chi để bị người ta lên mặt cho.
Nhưng khi thức ăn được bưng lên, Lucy Mộ Dung lập tức quên ngay mọi thứ ban nãy.
Cô không tiếc dành lời khen cho từng món một, còn rút điện thoại cho chụp ảnh không ngừng mới chịu dè dặt thử một miếng, sau đó lại khen không dứt miệng.
Hạ Phương im lặng phụ họa bạn mình, chờ Lucy Mộ Dung chụp hình cho đã ghiền xong mới động đũa. Cho đến khi món cuối cùng lên rồi, Lucy Mộ Dung mới chịu cất điện thoại rồi lao đầu vào thưởng thức, hoàn toàn không màng cái gì gọi là hình tượng nữa.
"Á á á ngon quá đi mất oa oa oa mình chưa bao giờ ăn con cá nào ngon như vậy, món canh này thơm quá chừng, húp một chút thôi mà dạ dày mình mở tiệc rồi”.
Hạ Phương: “Rồi lát nữa là bà đi vệ sinh đã luôn nè”.
Lucy Mộ Dung: ...
Bà có hiểu thế nào là xem tình hình rồi hãy nói không?
Tôi còn đang dùng cơm đây này??
Bà nói thế mà coi được à?!
Nhưng Lucy Mộ Dung lại nhanh chóng quên đi lời Hạ Phương trước sự cám dỗ của mỹ thực, ăn đến là vui vẻ.
Đến khi cô càn quét bàn ăn xong rồi mới phát hiện Hạ Phương căn bản không động đũa gì nhiều, bèn vừa xoa bụng vừa cười ngại ngùng: “Đúng là gọi nhiều vậy cũng là có lý do à”.
Hạ Phương bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu thích thì sau này mình dẫn đi nữa. Ăn nhiều như vậy lỡ đau bụng thì sao?"
Lucy Mộ Dung: ???
Rồi nguyên bàn này là ai gọi mà bây giờ lại trách tôi??
Hai cô gái ăn no uống say rồi rời khỏi gian phòng, vừa xuống lầu thì tình cờ gặp phải hai người phụ nữ họ Lưu kia.
Mẹ của Lưu Vi Vi - Lý Lan Hương nhìn thấy cô xuất hiện ở Nâu Nhạt trong trang phục bình thường thì làm mặt chê bai.
"Chà, không phải cô Hạ đây sao? Đã ăn cơm chưa?", bà ta bước tới: “À tôi quên mất, đức hạnh cô chẳng ra gì nên bị cháu tôi chê, không làm dâu nhà họ Tư được, chắc gì đã có tư cách vào đây dùng bữa nhỉ? Hay là cô bị đuổi ra ngoài?"
Lucy Mộ Dung không biết xích mích trước đây giữa Hạ Phương và Lý Lan Hương, thấy bà ta mỉa mai như vậy thì sạm mặt muốn đốp chát lại thì bị Hạ Phương ngăn cản.
Hạ Phương chỉ cười: “Bà Lưu nói đùa rồi, chỉ một bữa cơm thì tốn được bao nhiêu tiền chứ?"
Lý Lan Hương càng làm ra vẻ miệt thị: “Chà, cô Hạ biết lên mặt thế nào, xem ra đã tìm được bến đỗ khác sau khi bị nhà họ Tư từ chối rồi nhỉ?"
"Người có nhan sắc lẫn vóc dáng như cô, muốn bay lên cành cao cũng chẳng khó gì. Nhưng nhìn trang phục cô mặc, e rằng cũng không phải gia đình nhà cao cửa rộng gì nhỉ? Dám bỏ tiền ăn một bữa ở Nâu Nhạt chắc cũng khó khăn rồi”.
Mấy lời xỉa xói này khiến Lucy Mộ Dung sửng cồ lên: “Này bác, bác ăn nói như thế là sao đấy? Ai bảo phụ nữ trẻ vào đây là cứ phải ăn bám đàn ông? Hay là bác ăn bám nên thấy ai cũng như bác?"
Cô ấy hừ lạnh: “Đừng có suy bụng ta ra bụng người, bác suy không nổi đâu”.
Lý Lan Hương nãy giờ chỉ đang ám chỉ ngầm, nay nghe Lucy Mộ Dung nói vậy thì phá ra cười: “Suy không nổi? Ha ha ha, ôi chao, đúng là cười chết”.
"Chị có nghe không, con bé này nói chúng ta ăn bám đàn ông kìa", bà ta cười đến độ ngả trước ngả sau.
Chị dâu của bà ta, Trương Hồng Mai, cũng cười lớn: “Ha ha ha, đúng là buồn cười. Bọn tôi được đàn ông nuôi thì sao chứ?"
Bà tay chống nạnh bên hông, nhìn hai cô gái trẻ đầy khinh thường: “Ít nhất cũng cho thấy tôi đây đáng được nuôi, còn được chồng nuôi, còn hai đứa bây thì sao? Mặt mũi thế này, không biết có ai chịu nuôi không, mà cũng chẳng biết là chồng ai nuôi”.
Vòng vo thế này ý đang muốn ám chỉ họ là bồ nhí chứ gì? Lucy Mộ Dung tức tối đến không nói nên lời.
Không, đây nào phải vòng vo, đây là đang nói thẳng mặt luôn rồi.
Cô ấy mặt đỏ tía tai, cắn răng nói: “Hai bà đang bôi nhọ chúng tôi đấy có biết không?"
"Trời, gì mà bôi nhọ chứ? Mặt mũi bọn bây thế này lại ăn mặc quê mùa thế kia, chẳng lẽ lại muốn các bà tin rằng tụi bây là tiểu thư nhà ai? Bằng không thì tụi bây lấy đâu ra tiền đến đây chè chén, chẳng lẽ tụi bây tưởng ở đây rẻ lắm à?", Trương Hồng Mai tìm cách làm mình trở nên nổi bật hơn.
"Đúng là không rẻ thật", Hạ Phương vỗ vai Lucy Mộ Dung, nhấc mắt nhìn hai người kia: “Hai bà đến đây ăn chắc cũng dùng hết tiền tiêu vặt tháng này rồi nhỉ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]