"Coi vậy chứ không nặng bụng đâu. Tớ sợ còn không đủ giắt kẽ răng cho cậu ấy chứ", Hạ Phương vừa nói lại vừa gọi thêm vài món khác.
Lucy Mộ Dung phùng mang trợn má: “Cậu chê mình tham ăn hả?"
"Ăn được ngủ được là tiên mà", Hạ Phương nói rồi bấm xác nhận gọi món, sau đó nhàn nhã chờ phục vụ đưa nước trà tới.
"Một lần công tác của cậu kiếm được bao nhiêu mà hôm nay chơi sộp vậy...”, Lucy Mộ Dung thật sự đã cạn lời.
Hạ Phương hơi nhíu mày: “Cũng không nhiều lắm, đủ dẫn cậu đi ăn Nâu Nhạt cả đời à”.
Lucy Mộ Dung: Đây là đang flex đó hả?
Nào ngờ Hạ Phương lại bồi thêm một câu: “Tầm mấy trăm triệu thôi”.
Lucy Mộ Dung: Bye!
Đáng lẽ không nên hỏi làm chi để bị người ta lên mặt cho.
Nhưng khi thức ăn được bưng lên, Lucy Mộ Dung lập tức quên ngay mọi thứ ban nãy.
Cô không tiếc dành lời khen cho từng món một, còn rút điện thoại cho chụp ảnh không ngừng mới chịu dè dặt thử một miếng, sau đó lại khen không dứt miệng.
Hạ Phương im lặng phụ họa bạn mình, chờ Lucy Mộ Dung chụp hình cho đã ghiền xong mới động đũa. Cho đến khi món cuối cùng lên rồi, Lucy Mộ Dung mới chịu cất điện thoại rồi lao đầu vào thưởng thức, hoàn toàn không màng cái gì gọi là hình tượng nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409130/chuong-197.html