Tất cả những điều này Tô Tử Nguyên để cam tâm tình nguyện làm cho gã, nhưng mỗi khi nhớ đến việc gã luôn thiếu kiên nhẫn với cô ả, nhưng đối mặt với Ngụy Thung thì luôn quan tâm yêu chiều, trong lòng Tô Tử Nguyên lại trỗi dậy sự đố kị khôn cùng.
Vừa nãy cũng là vì cô ả nghe thấy Lam Dịch Minh gọi tên Ngụy Thung nên mới vội vàng lao nhanh đến đây.
"Anh Minh, vừa nãy nghe điện thoại em nghe anh gọi tên Ngụy Thung, cô ấy cũng ở bệnh viện này à?", Tô Tử Nguyên thử thăm dò hỏi.
Lam Dịch Minh dựa vào ghế, khép hờ mắt lại, lười biếng đáp: "Ừ'.
Nói xong, gã như nhớ đến gì đó mà quay sang nhìn Tô Tử Nguyên: "Em quan tâm cô ấy quá nhỉ?"
"Chẳng phải vì anh Minh quan tâm cô ta sao?", Tô Tử Nguyên oan ức dẩu môi lên.
Lam Dịch Minh cười, nhéo khuôn mặt nhỏ của cô ả: "Sao đấy, ghen à?"
Tô Tử Nguyên bỗng thấy càng thêm ấm ức: "Có phải trong lòng anh Minh, em vĩnh viễn không bằng được cô ta đúng không? Em, em đã nỗ lực lắm rồi..."
Nói rồi, Tô Tử Nguyên lại cắn môi: "Giải khiêu vũ lần này em cũng báo danh, chỉ cần em có thể bộc lộ tài năng thì tương lai nhất định sẽ còn tỏa sáng hơn Ngụy Thung".
Lời này khiến đáy mắt Lam Dịch Minh nổi lên một tia trào phúng: "Nghe nói Ngụy Thung sẽ làm huấn luyện viên chương trình đó, em muốn tự đi rước nhục à?"
Tô Tử Nguyên siết chặt vô lăng, trong mắt ánh lên sự tức giận: "Ở trong mắt anh, em thật sự không có gì bằng cô ta hết đúng không? Em nhảy múa cũng không kém hơn cô ta đâu, huống hồ..."
Cô ả định nói sau lưng Ngụy Thung còn bị thương, đến lúc đó chưa chắc có thể làm huấn luyện viên được đâu!
Nhưng nhớ đến chuyện hôm qua là cô ả giấu Lam Dịch Minh ra tay nên đành phải nhịn lại.
Tin này là Tô Tử Nguyên vừa biết được từ miệng vị đại ca kia, được xem là tin tốt duy nhất trong hàng loạt tin xấu.
Chỉ cần Ngụy Thung bị thương, không thể tham gia cuộc thi khiêu vũ kia thì cô ả tin chắc rằng mình sẽ một đường thành danh.
Bởi vì anh ruột cô ả làm lãnh đạo trong ban ngành liên quan, Tô Tử Nguyên đã giữ hết tất cả tài liệu của các thí sinh tham gia thi đấu lần này rồi.
Mặc dù hơn nửa tháng sau chỉ là vòng loại sơ tuyển, nhưng người thật sự có tài năng cũng chỉ được vài mạng thôi.
Mà cô ả là học trò cùng thầy với Ngụy Thung, từ nhỏ đã cùng học nhảy với Ngụy Thung, mặc dù không có thiên phú như cô ấy, không thể sớm thành danh, nhưng những năm qua cô ả chưa hề từ bỏ.
Cô ả vẫn nỗ lực dùng mọi cách để nâng cao thực lực cùng mạng lưới quan hệ, để bản thân ngày càng vươn xa hơn.
Lần này cho dù thế nào đi nữa cô ả cũng phải thắng!
Không chỉ muốn dẫm Ngụy Thung xuống dưới chân, cô ả còn muốn Lam Dịch Minh nhìn mình với đôi mắt khác xưa.
Suốt cả tuần, mấy anh em Tư Trường Thịnh gần như hôm nào cũng ở bên cạnh ông cụ.
Lúc đầu chỉ thi thoảng ám chỉ ông cụ rằng Tư Trường Thịnh đã làm bao nhiêu vì gia đình này, nhưng phát hiện ông cụ không hề quan tâm.
Mỗi ngày ông đều sai sử và hành hạ anh em họ bằng đủ mọi cách.
Ba ngày đầu Tư Trường Thịnh còn có thể tận tâm tận lực làm tròn đạo hiểu, bưng trà rót nước, đấm bóp vai các kiểu.
Nhưng nhiều ngày như thế, ông cụ ngoài việc hành họ bọn họ ngày càng thuận tay thì hoàn toàn không có thay đổi gì khác, không có chút tiến triển.
Tư Trường Thịnh đã bắt đầu không chịu được nữa.
Hôm nay, sau khi tắm rửa kỳ cọ cho ông cụ về, ông ta đã mệt đến mức đau nhức cả người, gạt hết đồ trên bàn xuống đất, sa sầm mặt, tức giận khẽ quát: “Đáng chết! Ông già đó đúng là đáng chết!”
Ông ta đã phát hiện ra ông cụ cố tình muốn hành hạ mình.
Nhưng Tư Trường Thịnh cũng đã lén tìm bác sĩ khác đến khám cho ông cụ, ông cụ thật sự đã mất trí nhớ.
Bác sĩ nói ông cụ sẽ có hành động khác thường, thích hành hạ bọn họ như thế là vì mất trí nhớ, một nhân cách khác của ông được giải phóng, nói cách khác là giải phóng những bản tính xấu mà ông từng giấu kín trong lòng.
Rất nhiều người già lớn tuổi rồi sẽ rất giống trẻ con, thích giở trò xấu, tính cách cũng thay đổi, người ta còn hay gọi là lão ngoan đồng*, có thể nói ông cụ chính là như thế.
*Lão ngoan đồng: Người lớn tuổi nhưng có tính cách giống trẻ con
Tư Trường Thịnh gạt bỏ nghi ngờ, sau đó cố gắng tiếp tục lấy lòng ông cụ.
Nhưng ông ta từ nhỏ đã được hầu hạ, trước giờ chỉ có người khác chăm sóc phục vụ ông ta thôi, bây giờ đã bốn mươi tuổi, còn trở thành một trong những nhân vật có thân phận nhất Kinh Thành, đi tới đâu cũng được nịnh nọt bợ đỡ, đã bao giờ phải chịu uất ức như thế đâu.
Chỉ mới một tuần mà ông ta đã không chịu được, đứng bên bờ vực sụp đổ.
Mấy ngày nay Tư Trường Thịnh cảm thấy về nhà chính là sự tra tấn to lớn, thậm chí ông ta chỉ muốn ở bên ngoài một ngày hai mươi lăm tiếng.
Nhưng vì kế hoạch của mình, ông ta chỉ có thể mỗi ngày về sớm hầu hạ ông cụ.
Phải tăng cảm giác tồn tại mới có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]