Chương trước
Chương sau
Dứt lời, Tư Thuỵ Mai cũng lao tới trước giường, kích động nhìn ông cụ Tư đã ngồi thẳng trên giường: “Bố, cuối cùng con cũng trông được đến ngày bố tỉnh lại rồi, ông trời có mắt, hu hu, con rất sợ sau này sẽ không còn được gặp lại bố nữa…”





Ông cụ Tư sa sầm mặt: “Cô chắc chắn cô là con gái tôi chứ? Có đứa con nào nguyền rủa bố chết không? Xúi quẩy!”



Ông cụ Tư nói chuyện không chút nể nang, vừa cất lời đã tràn đấy khí thế, ai tới sẽ mắng người đó.



Tư Thuỵ Mai bị nói đến mức trợn mắt há mồm, không nói được dù là một chữ.



Tiết Vân Thâm cau mày, định làm người hoà giải: “Cậu cả, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn chăm sóc cho ông cụ, chuyện này không liên quan đến Tiết thần y. Nếu không nhờ có cô ấy thì với bản lĩnh của tôi, hoàn toàn không có cách khiến ông cụ tỉnh lại”.



Nghe thấy thế, Tư Trường Thịnh hừ lạnh: “Vân Thâm, nhà họ Tư và nhà họ Tiết có quen biết nhau, tôi cũng luôn rất khen ngợi cậu. Tôi biết cậu là bạn của chú sáu, mà Tiết Phi là người được chú sáu mời tới, cậu giúp chú sáu tôi cũng có thể hiểu. Nhưng chuyện này liên quan đến mạng sống và sự an toàn của bố tôi, tôi hy vọng cậu sẽ có trách nhiệm với lời nói của mình”.



Tiết Vân Thâm không ngờ Tư Trường Thịnh trước đó còn cung kính với Hạ Phương như muốn thờ cúng cô lại trở mặt vào lúc này, anh ta giận dữ nói: “Cậu cả, ông nói thế là có ý gì? Danh tiếng của Tiết thần y rõ ràng như thế, cô ấy có bản lĩnh thật sự hay không tất cả mọi người đều biết”.



“Chúng tôi cũng tin tưởng cô ta thật sự có bản lĩnh, nhưng cậu xem cô ta làm bố tôi thành thế nào rồi? Nói thì dễ nghe lắm, cô ta chắc chắn sẽ chữa khỏi, còn lấy của tôi một tỷ, bây giờ lại trả tôi một người bố bị mất trí nhớ…”



Dứt lời, Tư Trường Thịnh tức giận phất tay: “Cậu có biết mất trí nhớ là một chuyện đau đớn đến mức nào với một người lớn tuổi không? Bố đáng thương của con…”



Sau đó, Tư Trường Thịnh đứng trước giường, nhìn ông cụ Tư với vẻ uất ức: “Bố… bố thật sự không nhớ ra chúng con sao? Con là Trường Thịnh, là con trai cả của bố đây”.







“Con trai cả?”, ông cụ Tư cau mũi: “Ý anh là tôi vẫn còn mấy đứa con trai khác à?”



Tư Trường Thịnh thoáng sửng sốt, sau đó cúi đầu nói: “Bố có ba người con trai, ba cô con gái, con là anh cả, người này là em ba, em tư đã đi chuẩn bị cháo cho bố ấm bụng rồi, em hai và em sáu một người sống ở nước ngoài, một người thì bận rộn công việc trong nước, tạm thời không thể về”.



“Ông đây đã bệnh sắp chết rồi mà hai đứa con bất hiếu kia còn không biết về à?”, ông cụ Tư hừ lạnh: “Sinh chúng ra còn không bằng sinh quả trứng gà”.



“Thật ra chú sáu rất quan tâm bố, nhưng chú ấy là con riêng của bố, từ nhỏ lớn lên bên ngoài nên oán trách bố, vẫn luôn không chịu về nhận lại bố, chú ấy từng nói cả đời cũng sẽ không trở về nhà họ Tư, cho nên…”, ngoài mặt Tư Trường Thịnh ra vẻ nói chuyện giúp Tư Thành, nhưng mỗi câu đều có ý nói Tư Thành bất hiếu.



“Thế mà gọi là quan tâm à?”, ông cụ Tư tức đến mức đỏ bừng mặt: “Tôi thấy nó muốn chọc tôi tức chết thì có. Khụ khụ, khụ khụ…”



“Bố, bố vừa tỉnh lại, vẫn còn rất yếu, uống chút nước nóng cho nhuận họng đi, đừng tức giận”, Tư Thuỵ Mai vội vàng bưng một cốc nước đặt sát miệng ông cụ, đút cho ông cụ mấy ngụm nước, thấy sắc mặt ông ấy dễ nhìn hơn một chút mới nói tiếp.



“Bố, bố cũng đừng trách chú sáu, từ nhỏ chú ấy không lớn lên ở nhà họ Tư, không có tình cảm gì với bố và chúng con, bây giờ không tới cũng không có gì lạ. Bố đừng nghĩ nhiều, chẳng phải vẫn còn con, anh cả và cô tư sao?”



Tư Trường Thịnh gật đầu: “Đúng đó bố, hơn một năm qua bố hôn mê bất tỉnh, cô ba và cô tư rất thường về nhà trông bố, tìm bác sĩ ở khắp nơi đến chữa trị cho bộ”.



“Anh cả mới là vất vả nhất”, Tư Thuỵ Mai khẽ thở dài: “Một năm qua, một mình anh cả gánh vác cái nhà này, còn phải xử lý việc ở công ty, quản lý rất tốt những dự án kia, bảo đảm cho công ty được vận hành bình thường, mỗi ngày còn sẽ đến đây tán gẫu trò chuyện với bố, bố xem anh ấy đã gầy đi nhiều rồi kìa”.



Ông cụ Tư nhìn hai anh em kẻ xướng người hoạ với ánh mắt nghi ngờ: “Các người thật là con của tôi, thật sự quan tâm tôi như lời các người nói à?”



Tư Trường Thịnh đáp: “Bố, sự quan tâm của mấy anh em con với bố có trời đất chứng giám. Chúng con không mong muốn gì, chỉ mong bố có thể sớm ngày bình phục, nhà họ Tư chúng ta không thể không có bố được”.



Hạ Phương đứng một bên lạnh lùng nhìn hai anh em này diễn, cuối cùng cũng biết mục đích của Tư Trường Thịnh.



Lúc trước lấy lòng đủ kiểu lôi kéo cô, có lẽ chỉ vì chuẩn bị cho ngày hôm nay chứ gì?



Lén lút thêm thứ gì đó vào thuốc của ông cụ Tư là muốn sau khi tỉnh lại ông cụ Tư sẽ bị mất trí nhớ, không xác định được thật giả, chẳng phải hai người xuất hiện bên cạnh ông cụ đầu tiên là bọn họ nói gì cũng đúng sao?



Chỉ cần bọn họ ra vẻ quan tâm, hiếu thảo, thì tài sản làm gì còn đến lượt Tư Thành và cậu hai nữa?

Đối mặt với sự tấn công liên tục của hai anh em nhà họ Tư, ông cụ Tư tỏ vẻ mơ hồ.



Sau đó ông cụ nhìn về phía Hạ Phương bằng ánh mắt nhờ vả.



Hạ Phương nhếch miệng tỏ vẻ mình chỉ là một người ngoài, không muốn quan tâm đến ông cụ.



Thậm chí còn đưa mắt ra hiệu cho Tiết Vân Thâm, chuẩn bị chuồn đi.



Thấy cảnh trước mắt, Tiết Vân Thâm cũng khá tức giận, nhưng sau đó thì lại thấy rất bất lực.



Chuyện nhà họ Tư không đến lượt anh ta nhúng tay vào.



Anh ta ở nhà họ Tư cũng chỉ có thể như một bác sĩ gia đình, kiểm tra sức khoẻ định kỳ cho ông cụ Tư, bảo đảm sức khoẻ của ông cụ thôi.



Thậm chí vì là bạn của Tư Thành nên hơn một năm qua, anh ta đã chịu rất nhiều uất ức khi ở nhà họ Tư.



Cũng may anh ta còn có chút năng lực và bản lĩnh, nếu không thì với tình huống như thế của nhà họ Tư thì e rằng một ngày anh ta cũng không ở lại được.



“Cô nhóc họ Tiết, cô tới đây cho tôi”, thấy Hạ Phương muốn bỏ chạy, ông cụ Tư lớn tiếng gọi cô lại.



Hạ Phương miễn cưỡng quay đầu: “Ông cụ Tư còn khó chịu ở đâu sao?”



“Tôi mặc kệ, người đầu tiên tôi nhìn thấy khi mở mắt ra là cô, cô phải có trách nhiệm với tôi”, ông cụ Tư mà bắt đầu ăn vạ thì còn khó giải quyết hơn cả lão Diêu!



Hạ Phương cười giả tạo: “Ông cụ, ông đừng đùa nữa, tôi chỉ là một bác sĩ, chịu trách nhiệm với sức khoẻ của ông, bây giờ ông đã không còn vấn đề gì nữa, tôi đã kê đơn thuốc đưa cho bác sĩ Tiết, sau này tiếp tục uống thuốc theo đơn, nửa tháng sau sẽ có thể xuống giường đi lại bình thường, một tháng sau sẽ hoàn toàn hồi phục”.



“Nếu trong khoảng thời gian đó có khó chịu gì thì có thể bảo bác sĩ Tiết nói triệu chứng cụ thể với tôi, tôi sẽ thay đổi đơn thuốc dựa theo tình huống cụ thể của ông”.



Hạ Phương nói xong một câu đầy máy móc thì muốn rời đi.



“Đợi đã!”, ông cụ bị chọc giận, khẽ quát, vốn định giả vờ không khoẻ, nhưng vì kích động nên khó chịu thật, bắt đầu ho khan dữ dội.



Hạ Phương im lặng trợn mắt, đột nhiên thấy hối hận vì đã nói với ông cụ quan hệ giữa cô và Tư Thành.



Nếu không có thân phận là con dâu thì ông cụ làm gì có lý do làm loạn với cô chứ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.