“Mẹ, mẹ yên tâm, chắc chắn Phương cưng của con sẽ không bỏ rơi con đâu”, vì tránh mẹ lại nhắc đến chuyện coi mắt, Nguỵ Thung vội vàng chuyển chủ đề.
“Mẹ không biết bây giờ em ấy lợi hại như thế nào đâu, không chỉ khám bệnh cho nhà giàu ở Kinh Thành còn cưới chồng ở đó rồi, sau này sẽ định cư ở đó, con cũng có người bầu bạn rồi”.
Nguỵ Thung vốn muốn nói với mẹ sau này Hạ Phương ở Kinh Thành, cô ấy sẽ không cô đơn nữa.
Nhưng không ngờ trọng điểm mẹ chú ý hoàn toàn không phải Hạ Phương sống ở đâu, mà là….
“Nếu mẹ nhớ không lầm thì Tiểu Phương chỉ mới hai mươi mấy thôi nhỉ??”
Nguỵ Thung vẫn chưa kịp nhảy số, gật đầu một cái, sau đó thì cô ấy bắt đầu thấy hối hận.
“Ha, con xem con đi, chị em tốt mới hai mươi mấy tuổi đã tìm được đối tượng kết hôn rồi, con còn mặt mũi nói nữa? Có phải con cảm thấy con còn trẻ, còn đáng yêu, hoàn toàn không sợ không tìm được đàn ông đúng không? Con thật sự cho rằng mình chỉ mới mười tám tuổi sao?”
Nguỵ Thung: Cô sai rồi, bây giờ trốn còn kịp không?
Mẹ Nguỵ hoàn toàn không cho cô ấy cơ hội chạy trốn, bà tiếp tục châm chọc: “Đã ba mươi mấy tuổi rồi còn không biết khiêm tốn một chút, suốt ngày nằm mơ giữa ban ngày. Nếu con nghe lời khuyên của mẹ, kết hôn với một trong mấy người kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409078/chuong-145.html