Ngụy Thung: “Không hỏi ý chị trước luôn?"
Hạ Phương nhướng mày: “Không đi với em thì đi với ai?"
Ngụy Thung không biết phải đáp thế nào, nửa ngày sau mới trợn mắt lên: “Chẳng lẽ chị không thể đi chơi với Kha Kha? Đã bao lâu rồi không đi với con bé…”
Hạ Phương cười khẩy: “Bao lâu rồi, thêm một ngày không sao đâu chị ơi”.
Ngụy Thung tức xì khói mà không nói được câu nào: “Cô nhìn lại cô xem, tới Kinh Thành bao ngày rồi mà không về thăm người nhà được một chuyến. Cô hết thương người ta rồi chứ gì?"
Hạ Phương nhún vai: “Nên tối nay chị đi với em, mai hai đứa mình đi gặp Kha Kha, vậy được chưa?"
Ngụy Thung mới tạm hài lòng: “Thế còn nghe được”.
Buổi biểu diễn âm nhạc kết thúc, Hạ Phương và Ngụy Thung đi ra hậu trường, thấy Chương Tử Lạc với gương mặt kích động đang đứng đó.
"Chị! Chị tới rồi!"
Nhớ đến lời ban nãy của Ngụy Thung, Hạ Phương dằn lại xúc động muốn "dợt" cô em ngay và luôn, thay vào đó thì xoa đầu cô bé: “Ừm, hôm nay làm tốt lắm, xem ra đã tập luyện rất chăm chỉ”.
Chương Tử Lạc đỏ mặt, cúi đầu lí nhí: “Nhờ có chị dạy đó, em vẫn còn nhớ những gì chị nói trước kia...”
Đúng là nhỏ em vừa dễ thương lại vừa hiểu chuyện.
Hạ Phương gật gù hết sức vừa lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409069/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.