Hạ Phương không biết mình thiếp đi kiểu gì.
Châm cứu cho Tân Túc khiến cô mất sức rất nhiều, cuối cùng nhắm mắt ngủ mất trên đường về nhà.
Khi cô mở mắt đã là buổi sáng hôm sau.
Rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng che đi ánh dương rực rỡ, Hạ Phương thích chí vặn mình vươn vai, nào ngờ lại quơ trúng một bức tường thịt!
Chuông báo động trong đầu cô reo vang khi nhận ra cò không phải người duy nhất trên giường.
Hạ Phương bật dậy theo phản xạ có điều kiện rồi nhào sang người kế bên.
Mười ngón tay thon dài chộp lấy cần cổ, hai mẳt vốn ngái ngủ trở nên sắc bén, cả người toát ra vẻ nguy hiểm.
G’ân như cùng lúc, người đang say ngủ kia mở mắt.
Đôi mắt hẹp dài, ẩn chứa ánh sao, vì còn đang mơ màng mà ánh mắt vô định. Hàng mi dài nâng lên như một cảnh phim chiếu chậm, tô điếm cho gương mặt với nước da trắng trẻo và đường cong nhu hòa càng thêm tuấn tú, từng động tác đều làm say lòng người.
Đ’âu óc Hạ Phương trống rỗng trong một khoảnh khắc.
“Chào vợ yêu…”
Chất giọng trâm khàn như tan ra từng chữ bên tai cô, rơi xuống đáy lòng khiến trái tim cỏ run lên từng nhịp.
Bàn tay có siết lại quanh cổ anh, ngại ngùng hỏi: “Sao anh lại nằm trên giường tôi?”
Tư Thành nhíu mày như đang đau đớn, chỉ có đôi mắt là nhìn thắng vào Hạ Phương, vừa yêu nghiệt vừa quyến rũ: “Em quên rồi à?”
Vẻ mặt hờn dổi thêm mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409059/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.