Lời nói của Hạ Phương khiến xung quanh lại rơi vào yên lặng.
Tầm mắt mọi người đều tập trung lên người Tần Như Sương, tựa như muốn nhìn ra được thứ gì đó từ trên người cô ta.
"Ý cô là gì?", Tần Như Sương mặt, tức giận trừng mắt nhìn Hạ Phương: "Quả nhiên cô còn muốn vu hại tôi?"
"Bởi vì tôi vạch trần bộ mặt dối trá của cô, tố cáo cho anh Thành biết cô từng là thứ vớ vẩn đi đâu cũng quyến rũ đàn ông, lại còn từng phá thai nữa, thế là cô thẹn quá hóa giận, muốn dùng cách này để đối phó với tôi à?"
Lượng thông tin trong lời nói của Tần Như Sương rất lớn.
Khiến ánh mắt của quần chúng đang hóng chuyện không khỏi đánh giá kỹ hơn, thậm chí có người đứng gần cô còn nhích ra xa hơn, chỉ lo mình bất cẩn sẽ bị nhiễm khí bẩn từ người cô vậy.
Lục Anh Đường giả vờ đau xót nhìn Hạ Phương: "Hạ Phương, tại sao em vẫn chưa thay đổi vậy hả? Em từng là một cô gái hiền lành đơn thuần, tại sao chỉ xuất ngoại một chuyến trở về mà đã biến thành như vậy?"
Mấy người này phối hợp tung hứng, chĩa mũi dùi về phía Hạ Phương.
Hạ Phương nhìn lư hương ở góc phòng: "Xin phép hỏi một câu, ai để lư hương đó ở đây vậy, và đặt ở đó từ bao giờ?"
Tần Như Sương biến sắc: "Cô đừng có nói lảng sang chuyện khác, thứ kia chắc là do nhân viên tổ chức sự kiện đặt vào thôi, hỏi làm gì?"
"Ồ? Vậy thì khéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409052/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.